CHƯƠNG 208: BẤT CỨ LÚC NÀO TÔI CŨNG CÓ THỂ ĐUỔI CÔ ĐI
Nếu là trước đây, thì cô đã vào phòng làm việc phá đám bọn họ từ lâu rồi.
Thế nhưng sau chuyện vừa nãy, cô không tìm được lý do chính đáng để vào phòng lúc này.
Cô tùy ý, làm càn trước mặt Trần Minh Tân chẳng qua là vì cô nghĩ trong lòng Trần Minh Tân có cô.
Nghĩ rằng anh yêu cô nên cô mới không kiêng kỵ bất cứ điều gì.
Nhưng giờ cô không làm được.
Cô ngồi yên lặng trên ghế một lúc thì Bùi Chính Thành cũng rời khỏi bếp, vẻ mặt không biểu cảm ngồi xuống bên cạnh cô.
Sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt cũng chẳng hơn gì Bùi Chính Thành.
Cô quay sang nhìn Bùi Chính Thành, anh ngồi thụp xuống, thân thể vốn dĩ cao to đẹp trai ấy như bị thứ gì bẻ cong, nặng lượng của anh như bị hút cạn.
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh chằm chằm một hồi lâu rồi hỏi: “Anh khóc đấy à?”
Bùi Chính Thành ngẩng đầu trừng cô và đẩy tay cô ra, anh ngả lưng ra sau gối đầu trên hai cánh tay, đáp lại một cách thờ ơ: “Anh không sao.”
Anh đúng thật là thấy không sao nhưng vừa nghĩ tới những lời Tô Ánh Nguyệt đã nói lúc nãy anh liền thấy khó mà chịu đựng được.
Tô Ánh Nguyệt chớp chớp mắt rồi đặt chiếc khăn xuống.
Không hiểu sao cô cứ có cảm giác bộ dạng lúc này của Bùi Chính Thành không giống như là không sao, ngược lại cô còn thấy anh trông hơi đáng thương.
Khiến cô vô thức kiểm điểm lại những gì mình nói lúc nãy liệu có quá lời không?
Nhưng ngẫm đi ngẫm lại thì thôi kệ.
Người con gái nào cũng nghĩ rằng rồi sẽ có một anh chàng nhà giàu vì họ mà từ bỏ cuộc chơi, ở lại bên cạnh họ nhưng xác suất này còn khó hơn cả việc trúng độc đắc mười lăm tỷ.
Hứng thú được vài ngày rồi Bùi Chính Thành sẽ thấy hết hứng với An Hạ, dù gì thì bên cạnh anh ta từ trước đến nay cũng đâu có thiếu những cô nàng xinh tươi như hoa.
***
Khi Trần Minh Tân và Cố Hàm Yên xuống đến nơi thì thấy hai người đang ngồi ủ rũ.
Tô Ánh Nguyệt thì còn hiểu được, dù gì cô cũng là người vừa ra viện nhưng Bùi Chính Thành thì đúng là kỳ lạ.
Cố Hàm Yên thấy thế liền đi qua vỗ vỗ lên vai Bùi Chính Thành, cô cúi nhìn anh: “Chính Thành, anh sao vậy?”
“Không sao.” Bùi Chính Thành chỉ lắc đầu lắc đầu, anh không nhìn cô ta lấy một cái đã đứng bật dậy lớn tiếng nói với Trần Minh Tân: “Ông anh, tôi đói bụng rồi, anh mau đi nấu cơm đi.”
Nháy mắt anh ta liền trở lại là anh chàng ăn chơi Bùi Chính Thành.
Tô Ánh Nguyệt khẽ chau mày lo lắng nhìn bóng lưng Bùi Chính Thành.
Cố Hàm Yên thì ngại ngùng vì vừa rồi Bùi Chính Thành chẳng thèm liếc nhìn cô ta một cái.
Trực giác cô ta nghĩ rằng Tô Ánh Nguyệt đã nói xấu gì đó với Bùi Chính Thành nên mới anh ta mới đột nhiên lạnh lùng thờ ơ với cô ta như vậy.
“Tôi và Chính Thành đã quen nhau hơn mười năm, tình cảm giữa hai chúng tôi rất sâu đậm, cô đừng nghĩ rằng chỉ cần giở trò gây khó dễ là có thể làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai chúng tôi.”
Bởi vì Bùi Chính Thành và Trần Minh Tân không còn ở đó nên Cố Hàm Yên chẳng cần phải làm ra vẻ nữa, cô ta cứ thế nói toạc ra mà chẳng kiêng dè gì.
Không thể không công nhận một điều rằng chiêu số của Cố Hàm Yên rất cao, nếu không thì sao một người như Bùi Chính Thành lại kết bạn với cô ta, hơn nữa xem ra tình cảm giữa hai người cũng khá là bền chặt.
“Cô và Bùi Chính Thành quen nhau bao nhiêu năm, tình cảm sâu đậm thế nào, tôi không biết và cũng không muốn biết.” Tô Ánh Nguyệt cầm lấy điều khiển mở ti vi lên rồi nói tiếp: “Còn nữa, bây giờ cô đang ở trong nhà của tôi cho nên hãy nói chuyện đàng hoàng một chút, nếu không lúc nào tôi cũng có quyền đuổi cô ra đấy!”
Ba chữ “Đuổi ra ngoài ” của Tô Ánh Nguyệt nghe rất nặng nề nhưng giọng của cô không lớn, chỉ đủ để cô và Cố Hàm Yên nghe thấy.
Cố Hàm Yên nghe xong liền phì cười rồi tiến lại gần Tô Ánh Nguyệt hơn một chút, thoạt trông tư thế của hai người có vẻ thân thiết lắm.
“Tôi thật sự không hiểu loại phụ nữ không có tư chất như cô đã dùng thủ đoạn gì đê mê hoặc Minh Tân để anh ấy cưới cô, nếu cô thật sự muốn đuổi tôi đi thì cử làm xem, để xem Minh Tân có đồng ý không!”
Về chuyện này thì Cố Hàm Yên vẫn có lòng tin rằng Trần Minh Tân sẽ không để Tô Ánh Nguyệt vô cớ gây chuyện như vậy được.
Tô Ánh Nguyệt nheo mắt cười đầy hàm ý: “Tôi đúng thật là một người phụ nữ không có tư chất cho nên tôi cũng sẽ không xin lỗi cô đâu, nhưng tôi cũng chẳng thấy loại phụ nữ suốt ngày mơ tưởng đến chồng của ngươi khác như cô có tư chất hơn tôi gì đâu, còn về phần Trần Minh Tân có đồng ý hay không thì còn phải hỏi sao? Lẽ nào cô còn không biết anh ấy dung túng cho tôi như thế nào à?”
“Cô…”
Sau khi nghe lời nhắc nhở sâu sắc ấy của Tô Ánh Nguyệt, Cố Hàm Yên liền nhớ lại chuyện lần trước khi cô ta đến nhà của Trần Minh Tân và tức muốn nghẹn họng.
Tô Ánh Nguyệt thấy cô ta tức xì khói nhưng không tìm được chỗ xả liền cảm thấy trong nháy mắt cả thể xác và tinh thần nhẹ nhõm hơn hẳn.
Thất bại trong tình trường, lại không thể nương tay với tình địch, kẻ thua cũng không thể thua trận, dù sao thì Trần Minh Tân cũng sẽ không biết.
Cô không muốn ở riêng với Cố Hàm Yên, hiện tại cô vẫn chưa khỏe hẳn nên cũng không dư hơi dư sức mà tiêu hao với cô ta.
Tô Ánh Nguyệt vừa đứng dậy liền nghe Cố Hàm Yên lên tiếng: “Nếu trong lòng cô vẫn còn hình bóng của người đàn ông khác thì không công bằng với Minh Tân, huống hồ, Minh Tân anh ấy không hề yêu cô, tốt nhất là cô nên sớm từ bỏ để sau này đỡ phải xấu hổ.
Giọng điệu của Cố Hàm Yên nghe nặng nề và lạnh lùng, dường như bên trong còn ẩn chứa một ngụ ý khác.
Tô Ánh Nguyệt không hiểu ngụ ý trong lời nói của cô ta.
Nhưng cô biết, Cố Hàm Yên đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa cô và Trần Minh Tân.
Cô vô thức siết chặt bàn tay đang đặt sát sườn.
Bởi vì cố sức ở tay nên làm ảnh hưởng đến lưng, khiến vết thương ở lưng khẽ nhói đau nhưng lúc này Tô Ánh Nguyệt không cảm thấy đau.
Nhưng cô vẫn gắng gượng cứng đầu, cô không quay lại mà chỉ hỏi khẽ: “Vậy sao?”
Cố Hàm Yên chỉ cười đắc ý chứ không nói lời nào, dường như cô ta chắc chắn rằng Tô Ánh Nguyệt đã không còn lời nào để nói.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt không phải là người dễ dàng bị người ta đả kích.
Tuy rằng Cố Hàm Yên là tình địch số một nhưng cô cũng sẽ không dễ dàng chịu thua như vậy.
“Xem ra cô cũng chỉ vậy mà thôi, nếu cô thật sự không nắm chắc thì tự tay cướp lấy là được, thế nhưng cô lại bảo tôi rút lui, nếu cô đã nghĩ rằng Trần Minh Tân không yêu tôi thì tại sao chút tự tin đó mà cô cũng không có rồi còn yêu cầu tôi hai tay dâng lên cho cô nữa sao?
Tô Ánh Nguyệt nói đến đây thì nghỉ một chút, rồi giơ tay vén mái tóc dài của mình, quay lại nhìn Cố Hàm Yên.
Cố Hàm Yên vẫn đang ngồi còn cô thì đang đứng, cho nên lúc cô nhìn Cố Hàm Yên thì đang ở tư thế từ trên cao nhìn xuống, cho thấy cô đang nhìn cô ta bằng nửa con mắt.
Ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt ẩn chứa nét cười chế giễu, dáng vẻ vô cùng tự tin: “Tôi tự tin rằng, cho dù bây giờ tôi bảo anh ấy ly hôn thì anh ấy cũng sẽ không đồng ý.”
Mặt Cố Hàm Yên cứng đơ, không nói nổi một lời.
Tuy cô ta đã nghe trộm được cuộc nói chuyện giữa Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân nhưng sự quan tâm của Trần Minh Tân dành cho Tô Ánh Nguyệt cũng không giống như là giả, cho nên cô ta nhất thời không tìm được lời nào để phản bác lại Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt cười khẩy một cái rồi bỏ đi.
Thật ra cô cũng chỉ đang đánh cược mà thôi.
Nếu như nói Trần Minh Tân không thương cô nhưng vẫn đối tốt với cô như vậy thì nhất định là vì anh có mục đích khác.
Mọi thứ trở lại điểm xuất phát khi cô lần đầu tiên gặp anh trong phòng bao.
Trong phòng bao còn có Phan Viết Huy và Tô Yến Nhi cùng với một đám bám đuôi bọn họ, việc Trần Minh Tân đột nhiên xuất hiện ở đó, tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên mà nhất định là có tính toán từ trước.
Nếu anh đã lên kế hoạch tiếp cận cô thì nhất định là muốn có được thứ gì đó từ cô.