CHƯƠNG 226: CHO ÔNG NĂM GIÂY ĐỂ SUY NGHĨ.
Tình cảm?
Tô Yến Nhi đúng là càng nói càng không hợp lẽ.
Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng nhìn Tô Yến Nhi diễn trò, trong lòng cũng đầy sương giá.
“Chị nói xong rồi?” Tô Ánh Nguyệt nhướng mày, hỏi lại Tô Yến Nhi.
Trên mặt Tô Yến Nhi lộ ra một tia đau xót: “Ánh Nguyệt, em… không tin chị sao?”
Tin Tô Yến Nhi?
Chi bằng tin một con chó còn hơn.
“Trần Minh Tân là chồng của tôi, anh ấy là người thế nào tôi rất rõ.” Tô Ánh Nguyệt nhìn chằm chằm vào Tô Yến Nhi, ánh mắt cô như lửa đốt.
Tô Yến Nhi nghe thấy vậy, sắc mặt liền lộ ra một thần tình uỷ khuất như muốn khóc: “Chúng ta mới là người một nhà mà.”
“Đủ rồi!”
Thân là chủ của gia đình, Tô Thành cuối cùng cũng lên tiếng.
Đáy mắt Tô Yến Nhi loé qua một tia đắc ý.
Tô Ánh Nguyệt không tin cô ta bởi vì những lời mà cô ta nói căn bản không phải sự thật, nhưng còn những người nhà họ Tô khác, đặc biệt là Tô Thành, ông ta nhất định sẽ tin cô ta.
Cứ như vậy thì Tô Ánh Nguyệt sẽ càng bị người nhà họ Tô bài ngoại thôi.
Tô Thành cũng sẽ càng ngày càng ghét Tô Ánh Nguyệt, cho dù Tô Ánh Nguyệt thật sự có năng lực, Tô Thành cũng chắc chắn sẽ không giao Tô Thị cho Tô Ánh Nguyệt đâu.
Cô chỉ cần bảo vệ chút ít cổ phần mà ba cô cho kia và sống trọn đời với người chồng làm phó Tổng giám đốc của một công ty nhỏ kia là được rồi!
Tô Thành đưa khuôn mặt nghiêm nghị nhìn Tô Ánh Nguyệt một cái.
Nhưng lúc ông ta quay sang nhìn Tô Yến Nhi, thì sắc mặt ông ta lại dịu lại hơn rất nhiều: “Yến Nhi, con vào bệnh viện với Tiến Dương đi, chỗ này để ta xử lý là được.”
Tuy trong lòng Tô Yến Nhi tin chắc là Tô Thành sẽ tin cô ta, nhưng cô ta vẫn không chắc Tô Thành sẽ làm thế nào.
Trong lòng cô ta lại nhớ đến vết thương của Huỳnh Tiến Dương, nên chỉ đành nghe lời Tô Thành.
…
Đến khi Tô Yến Nhi và Huỳnh Tiến Dương lên xe cấp cứu, Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân cũng đi theo Tô Thành đến văn phòng.
Tô Thành ngồi ở đối diện nhìn Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân với sắc mặt không có chút hối cải nào kia, lại thêm chuyện lúc trước nên sự giận dữ trong lòng ông ta càng tăng thêm gấp bội.
Ông ta đưa tay ném ly trà ở trên bàn đối diện xuống đất rồi giận dữ nói: “Các người nói đi, chuyện này là sao!”
Tô Ánh Nguyệt không biết Trần Minh Tân và Huỳnh Tiến Dương rốt cuộc là đã xảy ra mâu thuẫn gì với nhau, cô nghĩ ngợi cả nửa ngày rồi chỉ đành mở miệng nói: “Tiền thuốc men bọn con sẽ trả.”
“Nhà họ Huỳnh thiếu chút tiền thuốc men của chúng bây sao?” Tô Thành giận quá hoá cười.
“Vậy thì sao đây? Không lẽ muốn ra toà kiện tụng?”
Tô Ánh Nguyệt nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt lộ ra sự xỏ lá hiếm có.
Bộ dạng như kiểu ‘Ông muốn gì tôi cũng không sợ đâu’.
Tô Thành tức đến phát run: “Các… các người tự đi tìm người nhà họ Huỳnh xin lỗi đi, nếu như bọn họ không chịu tha thứ thì các người cũng đừng mơ về nhà họ Tô nữa.”
Nói giống như là cô muốn về nhà họ Tô lắm vậy.
Tô Ánh Nguyệt còn chưa kịp cất lời phản bác thì Trần Minh Tân nãy giờ vẫn im lặng đã giành nói trước: “Không được.”
“Cậu đánh người mà còn ở đây nói lý sao?” Tô Thành đứng dậy vỗ tay vào bàn.
Sắc mặt của Trần Minh Tân vẫn điềm tĩnh, ánh mắt nghiêm túc: “Giống như ông Tô thôi, trước giờ ông chưa hề thực hiện nghĩa vụ của một trưởng bối, mà chỉ toàn muốn lấy quyền của trưởng bối ra lộng hành, bản thân ông cũng không phải một người nói đạo lý thì có tư cách gì phê phán người khác?”
Tô Thành cả đời này luôn cho là mình thông minh, nhưng bây giờ lại bị Trần Minh Tân nói tới á khẩu.
“Về chuyện này thì tôi chỉ thừa nhận một điều, Huỳnh Tiến Dương đích thực là do tôi đánh, còn về xin lỗi thì không được, cho dù là kiện cáo hay là dùng cách khác để giải quyết thì tuỳ các người.”
Trần Minh Tân nói xong thì kéo Tô Ánh Nguyệt đi ra ngoài.
Nhìn hai bóng ảnh chuẩn bị đi ra cửa, Tô Thành tức đến độ cả một hồi lâu mới thốt lên được hai chữ.
“Khốn kiếp!”
Trả lời ông ta chính là một tiếng đóng cửa lạnh băng.
Tô Thành bình tĩnh lại một chút sau đó sải bước lớn đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài ông ta liền hét lớn: “Chặn bọn chúng lại cho ta!”
Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt bước đi không nhanh, lúc này hai người mới ra tới đại sảnh, người làm nghe thấy lời của Tô Thành thì lập tức đi kêu vệ sĩ.
Tô Ánh Nguyệt dựa vào Trần Minh Tân, cô ngẩng đầu lên nhìn Tô Thành đang chạy từ trên lầu xuống rồi lại quay đầu nhìn qua hướng đám vệ sĩ đang chạy tới bao vây cô và Trần Minh Tân.
Hình ảnh này quen thuộc quá.
Trái tim của cô lạnh lẽo như băng tuyết.
“Ông nội đây là muốn kêu người đánh chúng con để trút giận cho Huỳnh Tiến Dương sao?”
“Nếu như các người không chịu xin lỗi thì ta cũng chỉ có thể ra hạ sách như vậy thôi.” Tô Thành cười lạnh.
Tô Ánh Nguyệt luôn nghĩ Trần Minh Tân là một người ra vẻ đạo mạo, bề ngoài là một kiểu, bên trong lại là một kiểu.
Nhưng đến bây giờ, cô mới phát hiện thì ra mỗi người ra vẻ đạo mạo đều có khác nhau.
Cái từ này đặt trên người của Trần Minh Tân thì chính là ưu điểm, còn đặt trên người của Tô Thành thì lại ghê tởm.
“Các người…”
Tô Ánh Nguyệt đang chuẩn bị nói gì đó thì Trần Minh Tân lại chợt nắm tay cô chặt hơn, cô quay đầu sang nhìn anh thì anh lại đưa cho cô một ánh mắt bảo cô an tâm.
“Tập đoàn Tô Thị gần đây có một hạng mục khai phá ở phía Tây.”
Thanh âm thanh lãnh của Trần Minh Tân vang lên trong đại sảnh, thanh âm tuy không lớn nhưng anh vừa lên tiếng thì khiến cho mọi người trong đại sảnh đều cảm giác như nhiệt độ vừa đột ngột giảm đi đến mấy phần, khiến cho những người xung quanh bất giác lạnh cả sống lưng.
Tô Thành nghe vậy thì sắc mặt liền biến sắc, cái hạng mục khai phá ở phía Tây đó ông ta đã nhờ quan hệ mới âm thầm lấy được, còn chưa công khai nhưng đã khởi công rồi.
Cái hạng mục này là bí mật trong nội bộ Tô Thị, tại sao Trần Minh Tân lại biết chứ?
Tô Thành dè dặt hỏi: “Cậu muốn nói gì?”
“Cho ông năm phút để suy nghĩ, nếu như kết quả khiến tôi không hài lòng vậy thì cái hạng mục đó sẽ kết thúc tại đây.”
Trần Minh Tân thốt lên lời uy hiếp với sắc mặt bình tĩnh, khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi hiện lên một sự rạng rỡ lấp lánh.
Tuy Tô Ánh Nguyệt không biết cái hạng mục mà anh nói là cái gì, dù sao thì sau khi bị thương cô cũng luôn ở nhà tĩnh dưỡng, không có đến công ty.
Nhưng mà nhìn vào vẻ trầm tĩnh lúc này của Trần Minh Tân, đáy lòng cô đột nhiên sôi sục lên.
Cô đột nhiên nghĩ tới câu ‘Anh hùng cái thế’.
Lần trước, nếu như không phải là Trần Minh Tân thì chắc chắn là cô đã bị đóng gói dâng tặng cho Phan Viết Huy rồi, lần này cũng bởi vì có Trần Minh Tân ở đây, cho nên cô tin Tô Thành có muốn làm gì cũng sẽ không thành công được.
“Năm, bốn, ba…”
Trần Minh Tân khẽ cử động môi, chầm chậm đếm ngược chữ số.
Tô Thành hoàn toàn không đặt sự uy hiếp của Trần Minh Tân vào mắt mình, ông cũng chỉ coi hành vi của Trần Minh Tân như một lời phô trương thanh thế thôi.
“Một.”
Trần Minh Tân đếm xong số cuối cùng, rồi ngẩng đầu nhìn Tô Thành một cái, anh lấy điện thoại ra gọi điện dưới ánh mắt trào phúng của ông ta.
“Tôi muốn cái hạng mục khai phá ở phía Tây đó.”
Anh chỉ nói một câu rồi cúp điện thoại.
“Gọi xong rồi sao?” Thấy anh cúp điện thoại, ý cười trào phúng trên mặt Tô Thành càng sâu hơn trông thấy.
Trần Minh Tân cũng không nói gì, chỉ im lặng nắm lấy tay Tô Ánh Nguyệt, thần sắc nhàn nhã.
Đáy lòng Tô Thành đột nhiên có chút hồi hộp, chính vào lúc này chuông điện thoại của ông ta chợt vang lên.
Ông ta nhìn Trần Minh Tân một cái rồi nhấc máy nghe, kết quả là sau khi nghe đầu dây bên kia nói xong, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, thanh âm mang đầy vẻ không dám tin: “Cậu nói gì cơ?”