CHƯƠNG 278: CHÓ CÒN CHUNG TÌNH HƠN CẢ NGƯỜI
truyền thông Hải Nguyệt bước vào thời kỳ tăng ca liên tục trong suốt cả tuần lễ.
Từ sếp trong công ty cho đến những nhân viên bình thường, sắc mặt của tất thảy mọi người đều xanh xao.
Tô Ánh Nguyệt đã thức thâu đêm suốt hai hôm liền, mặc dù có quầng xanh dưới đáy mắt nhưng có thể nhìn ra trạng thái tinh thần của cô vẫn còn rất tốt.
Lê Bách Lạc ôm một xấp văn kiện, gõ cửa bước vào phòng rồi đặt chúng xuống trước mặt Tô Ánh Nguyệt: “Thưa tổng giám Tô, đây là bản kế hoạch mà các bộ phận nộp lên đấy ạ.”
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn cô ấy: “Tại sao người mang đến lại là cô? Bọn họ đâu rồi?”
“Bọn họ…Đang làm việc khác…”
Lê Bách Lạc giải thích, giọng nói của cô ấy nhỏ dần, cô ấy thừa biết rằng giám đốc của những việc phận đó đều lo lắng bị người thuộc lớp con cháu như Tô Ánh Nguyệt bắt lỗi sai.
Thôi đừng thấy tổng giám Tô mới đến này xinh đẹp mà lầm tưởng rằng cô ấy là bình hoa, không thể khinh thường tài năng của cô ấy được.
Tô Ánh Nguyệt nhướng mày, hờ hững cất tiếng nói: “Vậy à?”
Tất nhiên cô biết rằng trong công ty có người không hài lòng về việc ngày nào cô cũng bắt bọn họ tăng ca, hồi ban đầu còn có người cố ý làm khó cô.
Chỉ có điều, lúc cô đi sâu vào phân tích bản kế hoạch của từng bộ phận, thì những người ỷ mình sỏi đời, xem thường người trẻ tuổi mới bớt tỏ thái độ lại..
Năm đầu tiên rời khỏi thành phố Vân Châu, cô ra nước ngoài học bổ túc, năm thứ hai lại đi theo Phong Hải học cách làm ăn, quản lý công ty.
Phong Hải từng khen cô có tài năng bẩm sinh, nhưng anh ta nào biết được, để dời đi sự chú ý của mình, cô tập trung làm việc một cách lạ thường, gần như làm việc bất kể ngày đêm.
Lê Bách Lạc cẩn thận nhìn sắc mặt Tô Ánh Nguyệt, không dám nói gì.
“Cô ra ngoài trước đi.” Tô Ánh Nguyệt lật bừa một bản kế hoạch rồi lại dặn dò: “Báo với tất cả giám đốc của các bộ phận đến họp trong vòng mười phút.”
Lê Bách Lạc vội vã gật đầu: “Dạ.”
Rồi mở cửa đi ra ngoài.
Người con gái Lê Bách Lạc này, mặc dù trông cô ấy có vẻ cẩu thả, nhưng thực chất lại làm việc rất nghiêm túc, bởi vậy Tô Ánh Nguyệt mới để cô ấy làm trợ lý cho mình.
Cuộc họp kết thúc vào 5 giờ chiều, vừa đúng lúc tan ca.
Tô Ánh Nguyệt biết gần đây bọn họ đã tăng ca quá nhiều ngày nên nhân viên có lời oán than.
Cô nhìn quanh quất một lượt, gương mặt người nào người ấy đều đượm vẻ mệt nhọc, bèn cất tiếng nói: “Bản kế hoạch mà mọi người nộp kỳ này đều không tệ, tuần này vất vả cho mọi người rồi, hôm nay chúng ta không cần tăng ca nữa, tối nay tôi mời mọi người ăn cơm ở Ngọc Hoàng Cung, ai có người thân thì cứ dắt người thân theo, hy vọng mọi người cho tôi cơ hội được khao mọi người một lần.”
Tô Ánh Nguyệt vừa dứt lời bèn nở nụ cười tươi tắn, gương mặt cô hoàn toàn tương phản với bộ dạng nghiêm túc trong cuộc họp ban nãy.
Một cô gái trẻ trung xinh đẹp, lúc nở nụ cười vô cùng có sức cảm hóa lòng người.
Có người nhanh chóng phụ họa theo: “Tổng giám Tô nói gì thế, cô cũng khách sáo quá…”
“Phải đấy, đây là việc chúng tôi nên làm mà.”
“Tổng giám Tô cũng vất vả nhiều rồi…”
Nhìn thấy nhân viên liên tục tranh nhau nói cô đã khách sáo rồi, gương mặt Tô Ánh Nguyệt vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng trong lòng thầm mắng chửi, bọn họ đúng là đồ hồ ly tinh.
Tô Ánh Nguyệt bật cười: “Cứ quyết định thế nhé, tối nay mọi người đều phải đến đó, bây giờ tan ca trước đi.”
Sau khi trở về phòng làm việc, Tô Ánh Nguyệt ngồi vào ghế, giơ tay xoa bóp ấn đường.
Cô cũng không muốn lựa chọn Ngọc Hoàng Cung, nhưng nhìn khắp thành phố Vân Châu, nơi sang trọng nhất cũng chỉ có mỗi mình Ngọc Hoàng Cung mà thôi.
Ngọc Hoàng Cung là địa bàn của Trần Minh Tân, ở nơi đó khó tránh khỏi việc đụng mặt anh ta.
Từ hôm cô quay trở lại, sau khi chia tay trong bực dọc ở căn chung cư ấy, cô chưa từng gặp mặt hay nghe thấy bất kỳ tin tức gì về anh ta.
Còn tối hôm nay…
Quên đi, không nghĩ nữa.
Cô và Trần Minh Tân, hẳn là…chỉ có thế mà thôi.
Chín giờ tối hôm nay, ở Ngọc Hoàng Cung.
Tô Ánh Nguyệt vừa đến trước cửa Ngọc Hoàng Cung đã nhìn thấy Lê Bách Lạc, bèn cất tiếng hỏi cô ấy: “Mọi người đến đủ hay chưa?”
Lê Bách Lạc nhìn thấy dáng vẻ khoan thai đến trễ của Tô Ánh Nguyệt, gương mặt dịu xuống: “Đại đa số mọi người đều đã đến hết rồi.”
“Ừm.” Ghi lại xem ai đã đến rồi đưa danh sách lại cho tôi.” Sau khi dặn dò xong, Tô Ánh Nguyệt di vào trong câu lạc bộ.
Cô cố ý đến trễ một tiếng đồng hồ.
Cô biết có rất nhiều nhân viên trong công ty bất mãn với mình, cô mời bọn họ ăn cơm, mặc dù không đến nỗi không có ai đến, nhưng việc họ đến trễ cũng là chuyện thường tình.
Cô xuất hiện một cách bất ngờ sẽ làm mọi người khó mà phục được, đây cũng là chuyện hết sức bình thường, trước đây cô với Phong Hải đã từng thảo luận chuyện này.
Mà những người không đến, mới là hạng gai góc.
Vừa nghĩ đến đây, Tô Ánh Nguyệt đã đi đến trước cửa phòng.
Cô đẩy cửa bước vào, trên gương mặt vẫn giữ nụ cười đúng mực, giọng nói nhuốm vẻ áy náy: “Xin lỗi mọi người, để mọi người đợi lâu rồi, trên dường đi xe tôi bị chết máy.”
Mặc dù mọi người biết cô chỉ tìm lý do mà thôi, nhưng đều lắc đầu, nói không sao cả.
Đây cũng là chuyện nằm trong dự tính của Tô Ánh Nguyệt, cô tiến lên trước, cười tủm tỉm: “Tôi tự phạt ba ly.”
Vừa nói dứt lời bèn uống liền ba ly rượu, rồi mới ngồi xuống.
Mặc dù mọi người đều nói sếp mới nhậm chức đều gặp phải rất nhiều khó khăn, nhưng gây khó dễ cho người ta cũng đã đủ rồi, không thể ép người quá đáng, làm ra vẻ tự cao tự đại.
Có người bắt đầu dỗ dành: “Tửu lượng của tổng giám đốc Tô tốt thật, ly này để tôi kính cô.”
Tô Ánh Nguyệt mỉm cười, giơ ly rượu trên tay lên.
Nhưng cô biết rằng, đây chỉ là bắt đầu mà thôi, chưa hết ba, bốn tiếng đồng hồ thì bữa cơm này không tàn được.
Trước đây Tô Ánh Nguyệt không hay uống rượu, nhưng không đồng nghĩa với việc tửu lượng của cô không tốt.
Có mấy người muốn chuốc rượu Tô Ánh Nguyệt, nhưng được cái bọn họ vẫn còn nhớ cô là “Hoàng thân quốc thích”, bởi vậy cũng không dám chuốc rượu quá mức.
Tô Ánh Nguyệt cắn răng, uống từng ly một, trong giữa bữa tiệc, cô bèn tìm cơ hội mượn cớ đi vào nhà vệ sinh.
“Ọe.”
Cô nằm rạp trên bồn rửa tay, móc cổ họng cho mình ói ra.
Sau khi nôn thốc nôn tháo một hồi lâu, đến lúc cảm thấy mình sắp nôn cả dạ dày ra ngoài, mới dễ chịu hơn một chút.
Vốc nước lạnh vỗ lên mặt, tinh thần Tô Ánh Nguyệt hăng hái trở lại, cô chuẩn bị quay trở về phòng.
Kết quả vừa mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, bèn nghe thấy có tiếng người vang lên ở phía ngoài: “Thịt Bò!”
Thịt bò?
Tô Ánh Nguyệt còn chưa kịp kinh ngạc đã thấy hoa mắt, một hình bóng nhanh nhẹn bổ vào người cô.
“Gừ gừ…Ấu ấu ấu”
Thân mình đầy lông của nó bổ nhào lên người Tô Ánh Nguyệt, làm cô lảo đảo lùi về sau vài bước, mới miễn cưỡng đứng vững được.
Tô Ánh Nguyệt bình tĩnh đưa mắt nhìn thử, con vật nhào vào lòng cô là một chú chó Collie đã trưởng thành, cô nhớ đến giọng nói khi nãy, bèn thăm dò thử: “Thịt Bò?”
Sau khi con chó lông xù cỡ vừa nghe thấy giọng nói của cô bèn rên rỉ vài tiếng, rồi vùi đầu vào lòng Tô Ánh Nguyệt, miệng nó không ngừng phát ra những tiếng “ử ử ử ử”.
Giống như đang làm nũng, mà cũng giống như đang tủi thân.
Trong lòng cô chợt thấy xao động, bèn vươn tay xoa đầu Thịt Bò, giọng nói dịu dàng vô cùng: “Mày đã lớn đến vậy rồi, còn thích làm nũng nữa, lúc chị đi mày vẫn còn nhỏ, thế mà bây giờ mày vẫn còn nhận ra chị…”
Năm ấy cô ép Trần Minh Tân, bắt anh ta nuôi chó, không ngờ rằng cho đến ngày hôm nay, cô thật sự cảm thấy chó còn chung tình hơn cả người.
Thịt Bò dụi vào người cô một lúc, rồi lại hít thở thật sâu, nó kêu “gâu gâu” vài tiếng, giống như đang chê mùi rượu trên người cô hôi quá.
“Chê chị hả” Tô Ánh Nguyệt bất mãn ôm đầu nó.
Vào đúng lúc này, có tiếng nói quen thuộc của một người đàn ông vang lên từ phía bên kia cầu thang: “Để lạc ở đây à?”