CHƯƠNG 215: KHÔNG ĐƯỢC LẠNH NHẠT VỚI ANH
Ngay sau đó, ‘rào’, Trần Minh Tân đột nhiên đứng dậy khỏi bồn.
Tô Ánh Nguyệt theo phản xạ liền đóng cửa lại.
Rất nhanh, trong phòng lại vang lên tiếng của Trần Minh Tân.
“Tô Ánh Nguyệt, em vào đây.”
Tô Ánh Nguyệt bực mình hỏi anh: “Anh lại muốn gì nữa?”
“Gội đầu.”
Giây tiếp theo, cô liền nghe được tiếng ‘bịch’ từ trong phòng tắm vang ra, cô liền vội vàng đẩy cửa vào.
Trần Minh Tân đang mặc chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình, ngồi bên thành bồn tắm, phía trước là vòi hoa sen bị rơi xuống đất.
Anh vừa nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt thì mặt liền nhăn lại, lên tiếng với giọng không vui: “Anh muốn gội đầu.”
Trải qua chuyện vừa rồi, Tô Ánh Nguyệt cũng không biết rốt cuộc thì Trần Minh Tân có đang tỉnh hay không, nên cô đành nghe theo lời anh, gội đầu cho anh.
Tóc của Trần Minh Tân ngắn nên rất nhanh đã gội xong, trong quá trình gội đầu, Trần Minh Tân cũng rất phối hợp.
Đợi sau khi gội xong, Tô Ánh Nguyệt cầm máy sấy tóc cho anh.
Sấy được lúc, cô cảm nhận eo mình đột nhiên bị cái gì đó siết chặt, cô cúi đầu nhìn thì thấy Trần Minh Tân đang vòng hai tay anh ôm chặt eo cô.
Trần Minh Tân ngẩng đầu liếc nhìn Tô Ánh Nguyệt, ánh mắt nửa vời không có chút sức uy hiếp nào: “Em nhanh lên!”
Sau đó cả người anh giống như không xương sống, ôm lấy eo Tô Ánh Nguyệt rồi dựa hẳn vào người cô.
Anh dựa đầu tóc vẫn còn ướt vào ngực cô, sau đó không còn âm thanh gì nữa.
Tô Ánh Nguyệt vốn thấp hơn anh rất nhiều, tư thế hiện giờ của hai ngưới khiến cho Tô Ánh Nguyệt có chút khó khăn để đưa tay ra hoạt động.
Do dự hai giây, cô lại tiếp tục sấy tóc cho anh.
Sau khi sấy khô tóc xong, cô lại lôi anh lắc lư xiên vẹo đi vào giường cho anh ngủ.
Đợi đến khi Trần Minh Tân đã yên vị trên giường thì cô cũng mồ hôi nhễ nhại.
Cũng may là Trần Minh Tân sau khi nằm lên giường thì cũng tự kéo mền lên đắp rồi không quậy phá gì nữa.
Tô Ánh Nguyệt lúc này mới yên tâm đi vào phòng tắm tắm rửa.
***
Tô Ánh Nguyệt tưởng rằng đêm nay sẽ yên bình trôi qua.
Kết quả là cô mới tắm được lúc thì lại nghe tiếng la của Trần Minh Tân: “Tô Ánh Nguyệt, em đi đâu rồi!”
Tô Ánh Nguyệt không nhịn được trợn mắt ngước mặt lên trần nhà kêu trời, rồi vội vàng tắm cho xong và mặc áo ngủ đi ra ngoài.
Vừa bước ra đã nhìn thấy Trần Minh Tân chân trần đang đạp trên sàn, chân mày nhíu lại, trên mặt có chút lo lắng và tức giận, vẻ mặt này có hơi khác so với vẻ mặt thường ngày.
Anh nghe được tiếng mở cửa liền nhanh bước tới chỗ cô, và giơ tay nhanh chóng kéo cô vào lòng: “Em đi đâu vậy?”
Tô Ánh Nguyệt tỏ ra bất lực trả lời hai chữ: “Đi tắm.”
Cô dùng vòi hoa sen tắm, anh không nghe được tiếng nước sao?
“À, tắm rửa hả.” Giọng của Trần Minh Tân có chút rầu rĩ: “Không có em anh ngủ không được.”
Nói xong anh liền ẵm Tô Ánh Nguyệt đi về hướng giường, giữa đường có đụng phải cái ghế sô pha đơn, Tô Ánh Nguyệt giật mình lên tiếng nói: “Anh bỏ em xuống.”
Cũng không biết Trần Minh Tân có nghe thấy tiếng của cô hay không, nhưng tóm lại là anh không để ý đến cô.
Tuy rằng anh đi không vững lắm, nhưng kỳ lạ là anh lại có thể nhẹ nhàng đặt Tô Ánh Nguyệt lên giường, rồi sau đó anh cũng nằm lên và ôm lấy cô, vẻ mặt yên tâm rồi nhắm mắt ngủ.
Tô Ánh Nguyệt bị ôm rất chặt, cô kêu anh hai tiếng mà cũng không thấy anh phản ứng.
Ngủ nhanh như vậy sao?
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh với cự ly gần, không nhịn được đưa tay nhéo nhẹ vào mặt anh, nhỏ tiếng trách: “Uống say rồi hành hạ người khác, sau này không được uống rượu nữa nha!”
“Ừ…”
Trần Minh Tân đột nhiên đưa tay sờ mặt mình, thấy vậy Tô Ánh Nguyệt bất ngờ liền rút lại tay mình về.
Đáy lòng cô thoáng qua chút hụt hẫng, cô đâu dám cấm anh uống rượu.
Anh là Trần Minh Tân mà, đừng nói chi uống rượu, muốn ngủ với gái còn được, nhưng mà đa phần là phụ nữ muốn ngủ với anh thì đúng hơn.
***
Ngủ đến nửa đêm, Trần Minh Tân lại bất ngờ thức dậy.
Tô Ánh Nguyệt vốn ngủ tỉnh, nên rất nhanh cũng giật mình tỉnh dậy.
Ban đầu cô nghĩ rằng anh muốn uống nước nên đã xuống lầu lấy cho anh ly nước lớn rồi đưa anh uống.
Trần Minh Tân sau khi uống cạn ly nước, anh nhìn cô với ánh mắt sang rực.
Tô Ánh Nguyệt bị anh nhìn chằm chằm không thoải mái, rồi cô đột nhiên nhớ ra giờ đã quá nửa đêm, và chắc là anh cũng đã tỉnh rượu…
Cô giật mình rồi ra vẻ ngáp ngủ nói: “Ngủ đi…”
“Ừ.” Trần Minh Tân khàn giọng trả lời.
Tô Ánh Nguyệt tắt đèn rồi trở lại lên giường, và cơn buồn ngủ của cô có vẻ như cũng bị tắt theo đèn.
Phải qua lúc sau, cô mới xoay lưng hướng về phía Trần Minh Tân, nhưng rất nhanh, cánh tay dài của Trần Minh Tân lại vươn ra ôm chặt lấy cô, rồi anh nhỏ tiếng gọi: “Bà xã.”
Nghe tiếng gọi ‘bà xã’ bất ngờ của anh, cô giật mình, toàn thân cứng đơ không dám cử động.
Anh lại gọi thêm tiếng nữa, lần này thì Tô Ánh Nguyệt nghe rất rõ ràng, hơi nóng từ cổ họng anh phà vào tai cô khiến cho cô bất chợt rùng mình.
Nhưng cô vẫn không hề động đậy.
Trần Minh Tân nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, trong đêm tĩnh lặng, giọng nói dần dần rõ hơn: “Là anh không tốt, không muốn sinh con thì không sinh nữa, em đừng giận anh nữa, đừng có mặc kệ anh …”
Tuy là đã qua cái tuổi tình yêu mộng mơ, nhưng không hiểu sao khi nghe được những lời này, Tô Ánh Nguyệt vẫn cảm thấy tim mình tan chảy ra.
Trần Minh Tân còn định nói tiếp gì đó.
Tô Ánh Nguyệt không thể tiếp tục giả bộ ngủ được nữa, cô xoay người mặt đối mặt với anh, rồi nhích người ra sau chút để kéo khoảng cách của hai người ra: “Em mặc kệ anh lúc nào?”
Nhưng Trần Minh Tân lại tránh câu hỏi của cô: “Đợi mùa xuân sang năm, chúng ta sẽ cử hành hôn lễ, được không?”
“Vấn đề này lúc ban ngày em đã trả lời anh rồi.” Cô sẽ không cử hành hôn lễ với người mình không yêu.
Trần Minh Tân lặng im vài giây rồi mới lên tiếng: “Nếu điều kiện cho phép thì sao? Cũng không muốn gả cho anh sao?”
Trần Minh Tân vừa nói, tay kia đã nắm được bàn tay nhỏ bé của Tô Ánh Nguyệt.
Anh mở tay cô ra, rồi nắm lấy tay cô, sau đó kéo tay cô áp vào ngực mình, anh nói với giọng chưa bao giờ trịnh trọng như vậy: “Anh là doanh nhân đích thực, trước giờ anh đều là làm nhiều hơn nói.”
Tô Ánh Nguyệt rụt tay xuống, nhưng không rụt tay về, cô lắp bắp nói: “Em, em không hiểu ý của anh.”
“Em hiểu mà.” Giọng nói của Trần Minh Tân rất chắc chắn: “Em thông minh như vậy, đến cả tim anh cũng bị em trộm mất rồi, còn cái gì là em không thể hiểu được.”
“Em…”
Trong tích tắc Tô Ánh Nguyệt cảm thấy đầu mình trống rỗng, cô nghĩ chắc là mình nghe nhầm.
Đêm tối khiến cho con người cảm thấy nguy hiểm hơn.
Nhưng đối với người như Trần Minh Tân thì đêm tối lại tràn ngập cảm giác an toàn.
“Tô Ánh Nguyệt, sau này em không được lạnh nhạt với anh nữa, anh đối với em…”
Anh muốn nói anh đối cô tốt như vậy, nhưng cô lại luôn làm tổn thương anh.
Nhưng mà anh bất chợt nhớ lại, thời gian gần đây anh đối xử với cô không tốt chút nào.
Anh không phải không tin cô, chỉ là anh không có cảm giác an toàn.
Bởi vì trên đời này chỉ có một Tô Ánh Nguyệt, lỡ bị người khác cướp đi rồi thì anh phải làm sao?
“Anh bây giờ có thật sự đang tỉnh táo không?” Tô Ánh Nguyệt nghi ngờ hỏi anh, giọng lộ rõ vẻ dè dặt cẩn thận.
Trần Minh Tân nghe cô hỏi cảm thấy vừa thương lại vừa giận, anh kéo cô vào lòng và xoay người lại, anh trả lời với giọng nói có chút nham hiểm: “Bây giờ thì anh sẽ cho em biết là anh có tỉnh hay không?”