Mục lục
Ông Xã Thần Bí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 206: TRẦN MINH TÂN, ANH THẬT SỰ YÊU EM KHÔNG?

Tô Ánh Nguyệt gật đầu, đi vào phòng.

Vết thương ở sau lưng đã lành lại nhưng cũng không thể vận động kịch liệt, cho nên cô đi rất chậm, rất cẩn thận.

Trần Minh Tân nhìn chằm chằm cô hai giây, đóng laptop trước mặt lại, đứng dậy đi qua đỡ cô ngồi xuống.

Tô Ánh Nguyệt ngồi xuống, nói với anh: “Cảm ơn.”

Trần Minh Tân nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm.

Tô Ánh Nguyệt dời mắt đi chỗ khác, làm bộ như không thấy được ánh mắt của anh.

Cô đi thẳng vào vấn đề hỏi Trần Minh Tân: “Chuyện nhà họ Phan là anh làm sao?”

Trần Minh Tân hừ lạnh một tiếng, rõ ràng còn để bụng câu “Cảm ơn” kia của cô.

Nhưng anh vẫn mở miệng nói: “Nhà họ Phan vốn không trong sạch, sớm muộn cũng xảy ra vấn đề.”

Tô Ánh Nguyệt gật đầu, nếu anh không phủ nhận thì chính là thừa nhận.

Cô lại hỏi: “Chuyện lần này cũng do anh ta làm?”

“Sau này anh ta sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa, cho nên…” Anh dừng một chút, thấy Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn, anh mới nói: “Em không cần quan tâm anh ta đâu.”

“Ừm.” Tô Ánh Nguyệt tốt tính gật đầu, giống như đồng ý với anh.

Sau đó không lên tiếng nữa.

Trần Minh Tân cũng không nói gì, bầu không khí trong phòng trở nên cứng nhắc.

Tuy rằng hai người vì chuyện lần này mà có vẻ hòa hợp, nhưng chưa giải quyết được vấn đề giữa hai người.

Dù Trần Minh Tân thấy không quan trọng, nhưng Tô Ánh Nguyệt lại không thể làm như chưa từng xảy ra.

Rốt cuộc trong lòng cô không giống như trước kia.

Cuối cùng vẫn là Trần Minh Tân phá vỡ bầu không khí cứng nhắc trong phòng, mở miệng hỏi cô: “Cơm trưa muốn ăn gì?”

“Gì cũng được, dù sao anh nấu rất ngon.” Tô Ánh Nguyệt cười thản nhiên, không hề keo kiệt khen ngợi tài nấu nướng của anh.

Trần Minh Tân lại hơi nhíu mày, môi mỏng mím thành một đường thẳng, sắc mặt không tốt lắm.

Tô Ánh Nguyệt cảm giác được anh tức giận, cũng chỉ nhàn nhạt liếc một cái.

Sau một lúc lâu, anh mở miệng: “Tô Ánh Nguyệt, em đừng nháo.”

Nghe anh nói xong, Tô Ánh Nguyệt lập tức bùng nổ.

Sự tủi thân và tức giận trong mấy ngày nay bỗng bùng nổ.

Nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh: “Trần Minh Tân, rốt cuộc là ai nháo? Tôi nhỏ tuổi hơn anh, cũng không đủ chín chắn, nhưng tôi cũng biết sinh con là chuyện của hai người, mặc kệ quyết định là gì, ít nhất chúng ta phải nói rõ ràng, mà anh thì, anh…”

Từ khi anh nhắc đến chuyện con cái, cho đến hiện tại, rất nhiều lần cô muốn nói chuyện với anh, nhưng anh đều từ chối.

Ngang ngược, độc tài, thô lỗ.

Sắc mặt Trần Minh Tân thay đổi, nhưng nhanh chóng thu lại.

Ngay sau đó, vẻ mặt không thay đổi nói: “Em đọc được tin tức Huỳnh Tiến Dương và Tô Yến Nhi sắp tổ chức hôn lễ vào cuối tuần.”

Giọng anh rất chắc chắn, lại có thâm ý khác.

Tô Ánh Nguyệt nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh: “Có ý gì?”

Cô nhớ lại lần trước anh nói chuyện sinh con vào ngày đó, tin tức Huỳnh Tiến Dương và Tô Yến Nhi muốn hủy bỏ hôn ước truyền ra.

Nghe cô chất vấn, Trần Minh Tân chỉ liếc qua, không nhìn cô cũng không nói lời nào.

Anh luôn như vậy, không muốn nói thì sẽ không nói, muốn cô làm gì thì toàn dùng thái độ đặc biệt cứng rắn, hoàn toàn không cho thương lượng.

“Anh đừng nghĩ không nói gì thì tôi không biết anh suy nghĩ cái gì, anh không tin tôi đúng không? Anh cho rằng Huỳnh Tiến Dương và Tô Yến Nhi giải trừ hôn ước, tôi sẽ cùng anh ta…”

Những lời này giống như cuối cùng đã kích thích đến Trần Minh Tân, anh đột nhiên cắt ngang cô: “Nếu không thì sao? Vì sao em không muốn sinh con?”

“Sinh con quan trọng như vậy sao? Con cái là một sinh mạng, nói sinh là sinh được sao? Chúng ta…”

Tô Ánh Nguyệt dừng một chút, miệng lộ ra nụ cười trào phúng: “Đúng là bị tôi đoán trúng? Anh suy đoán lung tung, tin tưởng suy nghĩ trong lòng mình, còn tổn thương tôi, không hề quan tâm đến tôi, nhìn tôi bị người khác đánh cũng thờ ơ, Trần Minh Tân, anh thật sự yêu tôi sao?”

Trần Minh Tân, anh thật sự yêu tôi sao?

Câu này vẫn luôn ở trong lòng Tô Ánh Nguyệt, rốt cuộc một phút xúc động đã hỏi ra thành lời.

Tô Ánh Nguyệt lập tức hoảng loạn, cô không tỉnh táo mới nói ra câu đó.

Sợ nghe được câu trả lời mình không muốn nghe.

Để tay lên ngực tự hỏi, trong lòng cô đang mong chờ câu trả lời là gì?

Không muốn trì hoãn, cô muốn nghe câu trả lời của anh.

Mặc kệ ban đầu anh tiếp cận cô vì mục đích gì thì hiện tại cô cũng đã yêu anh.

Ban đầu cô còn có thể bình tĩnh bởi vì nguyên nhân này, kiềm chế không mở lòng với anh.

Càng về sau cũng không còn quan trọng, mục đích tiếp cận cô dường như không còn quan trọng như vậy, ở bên nhau là được.

Mãi cho đến khi chuyện con cái khiến hai người mâu thuẫn, tuy rằng anh đối xử xấu xa với cô, nhưng cô lại không muốn rời khỏi anh, cũng không nghĩ đến chuyện ly hôn.

Thì ra đắm chìm sâu là như vậy, bình tĩnh và kiềm chế đều vô dụng, cho dù bị tổn thương cũng không bỏ được.

Giờ phút này Trần Minh Tân cũng không tốt hơn Tô Ánh Nguyệt bao nhiêu.

Tuy rằng trên mặt anh vẫn là dáng vẻ gió yên biển lặng, nhưng trong lòng đã sóng to gió lớn.

Một trong những thói hư tật xấu của con người đó là ích kỷ.

Lúc biết mình yêu đối phương thì cũng muốn được đáp lại.

Anh cũng không nhất định phải có con, nhưng bị Huỳnh Tiến Dương làm xáo trộn, hơn nữa thân phận của Huỳnh Tiến Dương có phần nhạy cảm nên anh nhất định phải dùng chuyện “Cô có đồng ý sinh con cho anh hay không” để kiểm tra cô cũng yêu anh.

Nhưng khi cô hỏi anh có yêu cô hay không, từ “yêu” đến miệng rồi lại im lặng nuốt xuống.

Hai người không ai nhường ai, anh nhìn vẻ mặt Tô Ánh Nguyệt không quan tâm gì, trái tim đập dữ dội.

Giống như một trận chiến, ai mở miệng trước thì người đó thua.

Tôn nghiêm, bản thân, tất cả đều thua hết.

Trần Minh Tân lựa chọn im lặng.

Tô Ánh Nguyệt rất lâu không đợi được Trần Minh Tân trả lời, trong lòng cũng lạnh xuống từng chút một.

Trước kia cảm thấy dáng vẻ anh trầm mặc không nói một lời mang đến cảm giác an toàn nhưng lúc này cô thật sự rất hận sự im lặng của anh.

Yêu hay không yêu cũng nên có một đáp án.

Cho dù là từ chối cô cũng được.

Như vậy, ít nhất trong lòng cô có thể hiểu được một chút.

Nhưng anh không nói gì, làm cho cô cảm thấy mình giống như một tên hề, rất giống một trò cười.

Anh khinh thường không muốn trả lời.

Dưới sự im lặng của anh, Tô Ánh Nguyệt mất hết kiên nhẫn, vẻ mặt lạnh lung, đứng lên, nói với giọng lạnh tanh: “Tôi biết rồi.”

Nói xong thì đứng lên đi về phía cửa.

Bởi vì bước những bước lớn, đi quá nhanh khiến vết thương trên lưng cô rất đau, nhưng so với đau đớn trong lòng cô thì nhỏ bé không đáng kể.

Cô đột nhiên mở cửa ra thì nhìn thấy Cố Hàm Yên đang đứng ngoài đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK