CHƯƠNG 245: BÁ TƯỚC AUGUSTO MUỐN GẶP CÔ
Tô Ánh Nguyệt không hề nhượng bộ chút nào: “Đó thật sự là vinh dự cho tôi, mỗi tối đều nhận được sự sủng hạnh của anh.”
Nói xong, còn ném cho anh một cái nhìn khiêu khích.
Trần Minh Tân hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén sự tức giận trong lòng.
Cuối cùng, vẫn là Trần Minh Tân lùi bước: “Bữa tối ăn cái gì?”
“Đều ở đây.” Tô Ánh Nguyệt đưa tay chỉ vào đống đồ ăn vặt đang nằm trên bàn.
Trần Minh Tân buông cô ra, một lần nữa đặt điều khiển từ xa vào trong tay cô: “Chờ chút!”
Nhìn Trần Minh Tân biến mất sau cánh cửa phòng bếp, sắc mặt Tô Ánh Nguyệt mới thu lại, mở TV ra nhưng lại không có tâm trạng xem.
Chờ đến khi Trần Minh Tân đi ra lần nữa, những túi đồ ăn vặt trên bàn đã hoàn toàn biến mất, rõ ràng là được thu dọn lại.
Vốn cơn tức giận của Trần Minh Tân đã lắng xuống thì bây giờ đã hoàn toàn biến mất.
Anh thật sự cảm thấy mình đang nuôi một cô con gái nhỏ, luôn không biết vâng lời, nhưng ngẫu nhiên ngoan ngoãn một chút lại khiến cho anh hận không thể yêu thương cưng chiều nhiều hơn.
Đúng vào lúc này, Tô Ánh Nguyệt từ trên lầu đi xuống, sắc mặt có chút mệt mỏi.
Trần Minh Tân cho là cô vẫn đang còn tức giận nên cũng không hỏi nhiều.
“Có thể ăn cơm.”
“Nha.”
Tô Ánh Nguyệt đi theo Trần Minh Tân đến phòng ăn.
Các món ăn của Trần Minh Tân làm luôn luôn thanh đạm, trước đó cũng vì chiều theo sở thích của cô, mới cho thêm một chút ớt.
Bây giờ anh không cho phép cô ăn ớt nữa, nên đồ ăn lại càng nhạt hơn.
Mấy ngày nay dạ dày của cô chính xác là hơi khó chịu, ăn thanh đạm một chút cũng tốt, tránh để cho dạ dày không chịu nổi.
Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn đang nghĩ về một vấn đề khác.
Gần đây cô cảm thấy mình dường như đang bị rối loạn nội tiết, thời kỳ kinh nguyệt thường ra rất ít, một chút liền không có nữa!
Nhưng vấn đề như vậy cô cũng không thể hỏi Trần Minh Tân, càng không thể để anh đưa mình đi khám phụ khoa, chỉ có thể buồn bực trong lòng.
Trần Minh Tân nhìn tốc độ ăn chậm chạp của Tô Ánh Nguyệt, tuy nhiên lại ăn không ít, sắc mặt cũng thả lỏng hơn.
…
Suốt đêm, hai người đều không nhắc lại chuyện Cố Hàm Yên và chuyện ông ngoại của Trần Minh Tân.
Hai người nằm trên một cái giường.
Tô Ánh Nguyệt đưa lưng về phía Trần Minh Tân, lúc sắp ngủ say lại cảm giác được Trần Minh Tân đang nhích lại gần.
Cánh tay dài vòng qua eo của cô, đưa cánh tay của cô kéo vào trong chăn, giữ trong lòng bàn tay của anh, và đặt trước bụng cô.
Tư thế ôm này khiến Tô Ánh Nguyệt cảm thấy rất an tâm, vốn là đang mệt mỏi, cứ như vậy rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Sáng ngày hôm sau, Trần Minh Tân vẫn đang ở nhà.
Lúc cô xuống lầu, vừa vặn anh đang định lên lầu gọi cô xuống ăn sáng.
Tô Ánh Nguyệt ngồi xuống trước bàn ăn, Trần Minh Tân hỏi cô: “Bánh mì nướng pizza và cháo, muốn ăn cái gì?”
“Cháo.”
Tô Ánh Nguyệt bình thường rất thích ăn bánh mì nướng pizza mà Trần Minh Tân làm, nhưng bây giờ nghe thấy bốn chữ này lại cảm giác buồn nôn.
Nói là muốn ăn cháo nhưng cô thật sự chỉ ăn một chút.
Trần Minh Tân nhíu mày.
Anh đặt dĩa xuống: “Ăn xong tôi và em đến bệnh viện.”
“Không muốn đi.” Tô Ánh Nguyệt chậm rãi ăn cháo, cũng không ngẩng đầu lên.
“Tô Ánh Nguyệt!”
“Không cần lớn tiếng như vậy, tôi nghe thấy.”
Tô Ánh Nguyệt vẫn không ngẩng đầu lên nhìn anh.
Đôi mắt Trần Minh Tân ngưng lại, cũng không tiếp tục ăn sáng.
Tô Ánh Nguyệt lúc này mới liếc mắt nhìn anh: “Hôm nay anh không ra ngoài sao?”
“Ừm.”
Trần Minh Tân dựa lưng vào sau ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm lên người cô.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy mặt đỏ tim run một cách khó hiểu, vội vàng ăn hết chỗ cháo trong bát sau đó đi ra ngoài.
…
Trần Minh Tân cũng không nói gì, anh thật sự không đi ra ngoài.
Đầu tiên anh dắt Thịt Bò ra ngoài đi dạo một vòng, sau đó lại tưới cây trong sân rồi trở lại thư phòng.
Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng nhìn anh làm tất cả mọi việc, cũng không nói lời nào.
Hai người rất hòa hợp, không hề nhắc tới chuyện trước đó.
Anh không nói, cô cũng không hỏi, xem ai chịu được ai.
Nhưng người đầu tiên không qua được không phải Tô Ánh Nguyệt, cũng không phải Trần Minh Tân.
Mà là, ông ngoại của Trần Minh Tân.
“Xin chào, có phải cô Tô Ánh Nguyệt không?”
Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói nghiêm túc của một người đàn ông trung niên, điện thoại hiển thị số lạ.
Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ một lát, sau đó trả lời: “Ngài là…”?”
Người đối diện đáp: “Tôi là Trần Chính.”
Cách đặt câu hỏi và câu trả lời bảo thủ như vậy khiến Tô Ánh Nguyệt không biết bắt đầu thế nào.
Đại khái cô đã đoán được thân phận của Trần Chính này.
Dường như hiểu được Tô Ánh Nguyệt không biết bắt đầu thế nào, Trần Chính trả lời tên của mình, và tiếp tục nói: “Bá tước Augusto muốn gặp cô, xin hỏi lúc nào thuận tiện?”
Trần Chính chỉ nói tên, sau đó đi thẳng vào vấn đề, rất rõ ràng biết được Tô Ánh Nguyệt có thể đoán được thân phận của mình.
Bá tước Augusto?
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt run lên.
Cô từng đi du học nước ngoài, đối với quý tộc nước ngoài cũng có chút am hiểu.
Đối với Bá tước Augusto này cũng không xa lạ gì, chỉ có điều, Bá tước Augustus này đã không xuất hiện hơn mười năm trước.
Cho nên hôm qua, lúc Tô Ánh Nguyệt gặp lại ông ngoại Trần Minh Tân cũng không nhận ra ông ngoại của anh chính là bá tước Augusto.
Tô Ánh Nguyệt trả lời một cách thận trọng: “Nếu là Bá tước Augusto đã muốn hẹn gặp, đương nhiên tôi có thời gian bất cứ lúc nào.”
Giọng điệu của Trần Chính dịu lại một chút: “Được rồi, tôi sẽ chuyển lời cho Bá tước Augusto, thời gian và địa điểm cụ thể sẽ được gửi đến điện thoại di động của cô Tô.”
Tô Ánh Nguyệt nhớ tới lúc mình gọi kiểm tra hóa đơn điện thoại cũng sẽ có một câu như vậy: “Tình trạng tiêu phí gần đây của bạn sẽ được gửi đến điện thoại bằng tin nhắn sau…”
“Được rồi, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Cúp điện thoại, lúc này Tô Ánh Nguyệt mới phát hiện lòng bàn tay của mình đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Lo lắng.
Trước đó nói với Bùi Chính Thành rằng cô rất lo lắng, cũng không phải cô nói dối anh ta.
…
Rất nhanh Trần Chính đã gửi tin nhắn cho Tô Ánh Nguyệt.
Thời gian là khoảng ba giờ chiều, thời điểm uống trà chiều.
Địa điểm là một quán cà phê rất tình cảm mà Tô Ánh Nguyệt và An Hạ đã từng đến.
Trần Minh Tân vẫn còn ở thư phòng, Tô Ánh Nguyệt đã về phòng ngủ để chọn quần áo
Cô lấy tất cả quần áo của mình ra.
Màu đỏ quá lộ liễu, màu đen quá ảm đạm, không được hở hang…
Nghe nói người già thích bảo thủ một chút?
Tô Ánh Nguyệt chọn quần áo đến mức sứt đầu mẻ trán, đúng lúc này Trần Minh Tân đẩy cửa tiến đến.
Nghe thấy trong phòng thay đồ có động tĩnh, lại thấy Tô Ánh Nguyệt lấy tất cả quần áo của mình xuống, ánh mắt cũng không thay đổi: “Muốn ra ngoài sao?”
“Ừm.”
Tô Ánh Nguyệt lơ đãng trả lời, cảm thấy chột dạ.
Mặc dù Trần Chính không hề đặn dò Tô Ánh Nguyệt rằng không được nói cho Trần Minh Tân biết, nhưng cô cảm thấy, đây là một dạng ăn ý không cần phải nói.
“Tôi để tài xế đưa em đi.”
Lần đầu tiên Trần Minh Tân không hỏi cô muốn đi đâu.
Tô Ánh Nguyệt trực tiếp từ chối: “Không cần, tự em sẽ lái xe đi.”
Trần Minh Tân nghiêng người dựa vào vách tường, hai tay đút trong túi quần, phong thái bất phàm không nói nên lời: “Em không có bằng lái.”
Tô Ánh Nguyệt lấy lại tinh thần trong “Nam sắc” của anh: “Trả bằng lái lại cho em.”
Trần Minh Tân mắt điếc tai ngơ, nhưng lại hứng thú chỉ vào chiếc áo khoác màu đỏ mà cô vừa loại bỏ: “Mặc màu đỏ.”