Mục lục
Ông Xã Thần Bí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sếp ơi”

Giọng nói của Nam Sơn vang lên ngoài cửa

Trần Minh Tân bước ra ngoài xem, đến lúc quay lại thì trong tay có cầm thêm một bịch đồ.

“Thay đồ trước đi đã”. Anh vừa nói dứt câu đã quay lưng đi, trước khi ra ngoài còn giúp cô đóng cửa lại.

Tô Ánh Nguyệt ngẩn người nhìn cánh cửa một lúc mới mở bịch đồ ra

Trang phục ở trong này, đầy đủ từ đồ trong đến ngoài.

Ánh mắt Tô Ánh Nguyệt lộ ra chút lúng túng, không phải anh ta nhờ Nam Sơn mua đấy chứ

Với tác phong lúc bình thường của Trần Minh Tân thì khó mà có chuyện này được

Đồ mặc lên người mới thấy rất vừa vặn

Lúc cô đẩy cửa bước ra thì thấy Trần Minh Tân đang hút điếu thuốc trong lúc đợi chờ, vừa nhìn thấy cô là anh dập ngay.

Anh quan sát cô hết một lượt rồi mới tổng kết lại bằng bốn chữ: “Hợp với em lắm”

“Cảm ơn anh”

Sự im lặng làm kéo dài khoảng cách giữa hai người

Tô Ánh Nguyệt nhắc lại vấn đề cũ: “Anh rảnh không? Hôm nay mình đi làm thủ tục ly hôn nhé”

Làm thủ tục cưới sớm một chút thì cô có thể cắt đứt quan hệ với Trần Minh Tân rồi, cần gì phải quan tâm đến ước muốn của anh ta kia chứ, dù là mục đích gì đi chăng nữa cũng nào có liên quan đến cô

“Không rảnh” Vẻ mặt vốn rất đỗi bình tĩnh của anh chợt lạnh xuống, vài phút sau mới cất tiếng hỏi cô: “Muốn đối phó với chị họ của em thế nào”

“Không mượn anh quan tâm” Tô Ánh Nguyệt vươn tay sờ mái tóc dài phía sau đầu của mình, cảm giác hơi bết bát làm cô thấy khó chịu.

Thấy Trần Minh Tân không nói gì, cô lại hỏi tiếp: “Thế khi nào anh rảnh”

“Tuần sau bận bịu lắm” Giọng nói của anh hơi kỳ lạ, giống như đang tức giận về chuyện gì vậy: “Tôi phải đi công tác nước ngoài, ít nhất phải đi một tuần”

Nghe nói phải đi đến tận một tuần thế làTô Ánh Nguyệt nhíu mày lại: “Có thể làm thủ tục trước khi đi được không?”

“Không thể, lát nữa tôi còn việc phải làm, tối nay bay rồi” Trần Minh Tân vừa dứt lời đã rảo bước trở về trước bàn làm việc, rồi mở một xấp tài liệu ra.

Thái độ của anh vẫn cứ hờ hững như vậy, nhưng nếu đã đồng ý chuyện gì rồi thì ắt hẳn sẽ không hối hận đâu

Mặc dù cô thường cảm thấy anh không được tình nguyện cho lắm nhưng cũng chẳng dại chạy đi hỏi làm gì.

Tô Ánh Nguyệt vừa ra khỏi văn phòng đã thấy An Hạ đang bừng bừng hứng thú tám chuyện với Nam Sơn, trông có vẻ như oán hận mình gặp người ta muộn quá vậy.

“An Hạ này” Tô Ánh Nguyệt bước về phía cô ấy, trong tay vẫn còn cầm theo bộ đồ ướt.

An Hạ quay đầu lại, nụ cười vẫn còn rạng rỡ trên môi: “Ế, Ánh Nguyệt ra rồi hả, mau qua đây ngồi chơi”

Tô Ánh Nguyệt lắc đầu từ chối: “Thôi không cần đâu, tớ về nhà cái đã”

“Vậy tớ…”

Tô Ánh Nguyệt lắc tay nói: “Cậu nói chuyện với anh Sơn tiếp đi, tớ không có sao đâu.”

An Hạ có quyền tự do kết bạn, nếu như An Hạ thích trò chuyện với Nam Sơn thì cứ nói thêm một lát có sao đâu, tất nhiên là phải để cô ấy làm điều bản thân mình muốn rồi.

An Hạ nghe cô nói vậy bèn vui vẻ lắc mông chạy về tán gẫu với anh tiếp.

Tô Ánh Nguyệt buồn cười lắc đầu, từ lúc mới quen đến tận bây giờ An Hạ đều chẳng có gì thay đổi cả, với ai cô cũng nói chuyện được, không thích thứ gì là nói ra ngay, tính tình thẳng đuột như ruột ngựa vậy.

Tô Ánh Nguyệt vừa đi thì thấy Trần Minh Tân bước ra.

Nhìn thấy Nam Sơn đang vui vẻ tán gẫu với An Hạ, ánh mắt anh chợt lóe lên, đảo mắt tìm quanh quất bốn phía.

Nhưng mà không thấy bóng dáng người ấy đâu.

Trần Minh Tân lạnh lùng bước đến: “Nam Sơn”

“Em chào sếp” Nam Sơn còn đang nói chuyện với An Hạ chợt đứng phắt dậy,

“Đối chiếu bảng báo cáo tháng này một lần nữa rồi nộp cho tôi, còn nữa, đặt tấm vé máy bay qua Mỹ trong đêm nay”

Trần Minh Tân dặn dò ngắn gọn xong bèn quay người rảo bước về phòng.

Chợt nghe tiếng Nam Sơn gọi với lại từ đằng sau: “Tối nay hết chuyến bay sang Mỹ rồi thưa sếp, chỉ còn rạng sáng 1h là có vé thôi ạ”

Bước chân của Trần Minh Tân khựng lại, quay đầu lạnh lùng liếc nhìn anh: “Tôi không cần biết mấy giờ, tối nay nhất định phải lên được máy bay, cậu cũng phải đi theo.”

Nói là tối nay bay thì nhất định phải bay, anh là thương nhân biết giữ chữ tín cơ mà.

Đợi đến khi Trần Minh Tân đi khuất rồi An Hạ mới hỏi Nam Sơn: “Sao anh ấy kêu anh đi chung mà mặt anh đau khổ dữ vậy”

Nam Sơn nhìn cô, sắc mặt chẳng có tí biểu cảm nào: “Tại tôi say máy bay đấy mà”

“Sếp anh không biết anh say máy bay hả?” An Hạ thấy hơi xót anh đẹp trai có đôi mắt xanh này rồi, bay sang Mỹ thì phải ngồi máy bay mười mấy tiếng lận đó.

“Anh ấy biết mới gọi tôi theo đó.”

Nghe anh nói vậy, An Hạ cảm thấy hơi khó hiểu: “Sao thế?”

Nam Sơn cười nhạt nói rằng: “Người đàn ông chưa được thỏa mãn dục vọng thì nóng tính dữ lắm”

An Hạ: “Hả?”

Nam Sơn nhìn cô bằng ánh mắt cao thâm khó dò rồi lên mạng đặt vé máy bay.

Thấy Nam Sơn còn chuyện phải làm, An Hạ bèn đi về trước.

Nam Sơn đặt xong vé máy bay rồi cầm bảng báo cáo đã được đối chiếu cẩn thận đến văn phòng Trần Minh Tân.

Nam Sơn nộp lên cho anh rồi nói: “Sếp ơi em nộp báo cáo tháng này đây ạ”

Trần Minh Tân cầm qua nhìn lướt một hồi mới phát hiện mình đã từng đọc bản này rồi, anh nhíu mày: “Nam Sơn”

Nam Sơn đã làm việc cho anh nhiều năm như vậy, anh vừa lên tiếng Nam Sơn đã biết ngay anh muốn nói gì.

Nam Sơn do dự một tẹo rồi vẫn quyết định nói thật: “Hôm qua là ngày 15, hôm qua anh xem bản báo cáo này rồi ạ.”

Trần Minh Tân khựng lại, vẻ mặt chợt trở nên kỳ quặc vô cùng.

Nam Sơn cúi đầu, cố gắng chịu đựng áp suất thấp đã nằm trong dự tính này

Phải mà biết sớm thì nói thật làm chi cơ chứ, chỉ lúc nào có chị Tô ở đó thì sếp mới tỏ ra ôn hòa mà thôi.

Đối xử với anh có tốt được vậy đâu, mỗi lần sếp không vui thì anh là người chịu trận đầu tiên.

Rõ ràng sếp ra nước ngoài vì chuyện tư mà còn bắt anh theo! Anh say máy bay đó!

Một hồi lâu sau Trần Minh Tân mới mở miệng hỏi một câu làm Nam Sơn thấy hết hồn: “Nam Sơn, cậu cưới vợ chưa?”

“Chưa…Chưa ạ” Sao sếp đột nhiên hỏi chuyện gì kỳ lạ ghê.

Dường như Trần Minh Tân nghĩ đến chuyện gì phiền phức lắm vậy, anh nhíu mày, xua tay với Nam Sơn: “Thôi, cậu ra ngoài đi.”

Nam Sơn vừa bước được hai bước thì chợt quay người lại: “Sếp này, nếu em giúp anh hẹn được chị Tô đi ăn cơm chung thì miễn cho em vụ theo anh sang Mỹ nhé?”

Trần Minh Tân trả lời không chút do dự: “Được”

Trong nháy mắt, Nam Sơn đã cảm nhận được nỗi bi ai “Nhiều năm làm thuộc hạ còn không bằng con heo”

Tô Ánh Nguyệt vừa về tới nhà tắm gội xong đã vùi đầu vào ngủ luôn

Sau đó cô bị tiếng chuông điện thoại của An Hạ đánh thức.

“Chuyện gì thế?” Tô Ánh Nguyệt trả lời điện thoại trong khi hai mắt vẫn còn đang khép chặt.

Giọng nói tràn trề sức sống của An Hạ vang lên từ phía đầu dây bên kia:”Cậu đang làm gì đấy? Ngủ hả, đi ăn cơm đi!”

“Đi đâu?” Nghe nói đến chuyện ăn cơm thì cô mới thấy mình cũng hơi đói.

An Hạ báo địa chỉ xong là cúp máy ngay.

Tô Ánh Nguyệt bước xuống giường vớ đại bộ đồ để thay rồi đi ra đường.

Chỗ mà An Hạ nói là một khu chợ đêm, nói trắng ra là quán lề đường.

Nhà họ Tô chẳng đời nào để cô ăn ở mấy chỗ như thế này, hồi trước có mấy lần được An Hạ dắt đi, thấy mấy quán lền đường như này cũng hơi hơi thú vị, ăn cũng rất ngon.

Cô tìm chỗ đậu xe, vừa quay qua đã thấy kế bên An Hạ còn có hai người đàn ông.

An Hạ vội vã giải thích: “Tớ chỉ rủ Nam Sơn theo thôi à, không có mời sếp Trần đâu! Thề đấy!”

Nam Sơn nhìn Trần Minh Tân rồi nghiêm túc nói: “Em không biết chị Tô cũng đến đâu sếp.”

Tô Ánh Nguyệt có điên mới tin những lời nhảm nhí của bọn họ.

Trần Minh Tân chẳng buồn nhìn Tô Ánh Nguyệt mà lạnh nhạt đáp lời: “Không có gì”

Nam Sơn vồn vã rót cho Trần Minh Tân ly nước.

“Ánh Nguyệt, cậu mau ngồi xuống đi, cậu muốn ăn gì thì kêu nha, mọi người chưa kêu gì đâu, đều đợi cậu đến đấy.” An Hạ kéo cô ngồi xuống ghế, nịnh bợ đưa cho cô cuốn thực đơn.

Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn An Hạ, cô lại mặt dày cười tít cả mắt.

Rồi lại rót cho cô ly nước, rồi lại cười bồi, làm cho Tô Ánh Nguyệt tức mà không có nơi để xả.

Nam Sơn đang ngồi một bên nói: “Gọi món nào cũng được, không cần quan tâm bọn tôi đâu, chúng tôi ăn gì cũng được hết.”

“Gì cũng ăn à?” Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu hỏi Nam Sơn, ánh mắt cô vô tình lướt sang người Trần Minh Tân.

Anh mặc bộ đồ tây đắt tiền, ngồi ở đây rất ư là không hợp, sắc mặt vẫn lạnh ngắt như thường, trông chẳng có tí nào là không thích nghi được cả.

May mà anh còn chưa lộ mặt với giới truyền thông nên không có ai nhận ra..

Cho dù là vậy thì với những vị khách khách trong quán mà nói, bàn ăn của bọn họ quả thật rất thu hút mắt người.

Nam Sơn gật đầu: “Tôi với sếp ăn gì cũng được, không có kén”

Tô Ánh Nguyệt gật đầu, bọn họ muốn để cô chọn món

Cô nhớ lần trước đi ăn lẩu với anh, Trần Minh Tân rất ít khi gắp đồ ăn bên phần nước đỏ, mấy lần nấu nướng tại nhà cũng rất ít khi thêm ớt vào.

Cô gọi ông chủ đến, gọi một lèo các món: “Một món xào thơm cay, một phần cá nướng, một phần thịt bò cay,…”

Tô Ánh Nguyệt lại lật thực đơn gọi thêm vài món nữa rồi nói: “Cứ vậy trước đã, cảm ơn anh”

Sau khi đã ghi nhớ các món trong đầu, ông chủ bèn quay đi, Tô Ánh Nguyệt vừa liếc mắt lên đã thấy sắc mặt Nam Sơn rất đỗi kỳ quặc.

Xem ra cô đoán đúng rồi, Trần Minh Tân không biết ăn cay.

Mặc dù cô không biết tại sao bọn họ lại đi với nhau, nhưng mà cô biết rằng, Trần Minh Tân cũng theo đến đây thì không thể nào là chuyện trùng hợp ngẫu nhiên được.

Cô nhìn Trần Minh Tân, trên gương mặt vẫn nở một nụ cười tiêu chuẩn: “Không phải tối nay anh Trần phải bay sao?”

“Chuyến bay lúc 1h sáng, vẫn còn kịp đi ăn chung bữa cơm tối.”

Giọng nói trầm thấp của Trần Minh Tân chậm rãi tản ra trong không khí, khiến người nghe cảm thấy thật êm tai.

Nhưng mà Tô Ánh Nguyệt nghe thấy vậy lại chẳng thấy vui chút nào.

Cô uống một hớp nước, không nói gì nữa.

Còn chưa được bao lâu mà các món ăn đã dần dần được đem lên.

Toàn là sắc đỏ cả thôi, vừa nhìn đã biết mấy món này tuyệt đối vừa cay vừa tê.

Tô Ánh Nguyệt cố tình gọi đồ cay, ai bảo anh ta bày mưu kế với cô kia chứ!

Mặc dù Nam Sơn là người nước ngoài, nhưng mà đã sống trong nước được vài năm rồi nên cũng biết ăn cay, còn An Hạ với Tô Ánh Nguyệt thì thôi khỏi nói, tất nhiên là ăn được rồi.

Chỉ có Trần Minh Tân sống mười mấy năm bên nước ngoài mới nheo mắt nhìn bàn ăn trước mặt

Sau đó…..

Trần Minh Tân bắt đầu động đũa gắp thức ăn ngay dưới ánh mắt ngạc nhiên của Tô Ánh Nguyệt và Nam Sơn

Tô Ánh Nguyệt ngẩn người, không lẽ cô đoán sai rồi sao, Trần Minh Tân biết ăn cay à?

Đến lúc sắp tàn bữa thì An Hạ đột nhiên đứng dậy nói muốn đi mua trà sữa, Nam Sơn cũng đứng dậy theo: “Để tôi đi với An Hạ.”

Sau đó cả bàn ăn chỉ còn lại hai người Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt mà thôi.

Cô vùi đầu vào ăn, coi như Trần Minh Tân không có mặt ở đây vậy.

Nhưng Trần Minh Tân lại đột nhiên lên tiếng gọi cô: “Tô Ánh Nguyệt”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, Trần Minh Tân nói tiếp: “Tôi không thể xuất hiện trước cánh truyền thông vì một vài lý do, cũng không muốn gặp mặt Tô Thành, nhưng chi nhánh LK vừa vào nước chưa được bao lâu nên rất cần hợp tác với một công ty lớn mạnh.”

Tô Ánh Nguyệt nhai chậm lại một tí, bây giờ anh với cô những chuyện này làm chi?

“Bởi vậy cho nên, anh cố tình chọn tôi chứ không chịu đi gặp Tô Yến Nhi là bởi vì bọn họ đã từng nhìn thấy anh rồi, anh không muốn bọn họ biết anh là giám đốc LK phải không?”

Không phải là muốn giúp cô đoạt lại cổ phần, mà là anh ta đã nhắm vào Tô Thị từ lâu.

Dưới tình huống vừa không muốn lộ mặt, vừa không muốn làm LK mất đi cơ hội này, anh ta mới cố tình ngụy tạo để nhóm người Tô Thành tin rằng vì anh có ý với Tô Ánh Nguyệt nên mới kêu cô đi đàm phán hợp đồng, chứ không phải là muốn hợp tác với họ Tô.

Tô Ánh Nguyệt lạnh nhạt lên tiếng: “Tại sao lại là Tô thị?”

Lẽ nào ngay từ ban đầu mục đích của anh thật chất rất đơn giản, chỉ muốn hợp tác với nhà họ Tô thôi hay sao?

Tô Ánh Nguyệt cảm thấy suy nghĩ này của mình khó mà thành thật được, vì một mục đích đơn giản đến vậy mà tốn bao nhiêu công sức nhét mình trong căn nhà trọ nhỏ xíu đó với cô à, lý do này hơi miễn cưỡng ha.

Đáp án của Trần Minh Tân rất đơn giản: “Họ Tô thích hợp”

Anh là thương nhân, lúc bàn về chuyện làm ăn, cô tin rằng anh đang nói thật lòng mình.

An Hạ và Nam Sơn quay lại rất nhanh.

Mỗi người cầm một ly trà sữa, còn xách thêm hai ly nữa mang về.

“Chị Tô, ly này cho chị.” Nam Sơn đưa cho cô một ly, lại cắm ống hút vô ly còn lại rồi đặt trước mặt Trần Minh Tân.

Trần Minh Tân lạnh lùng liếc anh ta một cái, Nam Sơn rất biết tự giác mà rụt tay về, nhỏ giọng nói: “Mặc dù mùi hương liệu hơi nồng nhưng mà uống cũng được lắm….”

Ánh mắt của Trần Minh Tân càng lạnh hơn, Nam Sơn vội vàng im bặt.

Đột nhiên Tô Ánh Nguyệt lại thấy tội cho Nam Sơn.

Bởi vì lát nữa hai người Trần Minh Tân phải ra sân bay nên sau khi ăn xong bữa cơm thì bọn họ liền giải tán.

Trong xe

Trần Minh Tân ngồi ở hàng ghế sau, anh khép hờ mắt lại, khoát tay lên trán, nhìn anh có vẻ hơi khó chịu.

Nam Sơn lãnh trách nhiệm lái xe, nhìn thấy anh như vậy qua lớp kính hậu cũng không nói gì.

Lúc đi ngang qua nhà thuốc tây, Nam Sơn đậu xe lại, mở cửa bước ra ngoài.

Một lúc lâu sau anh mang theo ly nước nóng và một hộp thuốc về đưa cho Trần Minh Tân, đôi mày khẽ nhíu lại

Trần Minh Tân nhìn thoáng qua anh rồi đưa tay nhận nước thuốc, uống vào hai viên mới mở miệng nói: “Cảm ơn”

“Hứ”

Nam Sơn hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến anh.

Bị đau dạ dày còn ăn cay cho lắm, anh theo Trần Minh Tân bao lâu nay rồi mà đây là lần đầu tiên biết trong xương cốt Trần Minh Tân có in bốn chữ cái bự: “Tự tìm đường chết”

Tô Ánh Nguyệt lái xe đưa An Hạ về nhà.

Lúc đến trước cửa nhà mình, An Hạ mới híp mắt cười nói với cô: “Tớ xuống xe nhá”

Tô Ánh Nguyệt trừng mắt: “Còn không mau cút”

An Hạ bước xuống rồi lại khom eo tì người vào kính xe, thỏ thẻ nói: “Mai gặp nha”

Tô Ánh Nguyệt thấy da gà da vịt nổi đầy hết lên người mình luôn rồi, cô mỉm cười nhìn An Hạ, ánh mắt lướt đến khoảng không sau lưng cô, vẻ mặt chợt thay đổi: “An Hạ, sau lưng cậu…”

An Hạ run lên: “Gì đấy…”

An Hạ là người tin vào thần và quỷ, thấy cô sợ đến biến sắc, Tô Ánh Nguyệt mới cười rộ lên: “Chọc cậu thôi, tớ về trước đây,”

Đạp chân một cái rồi lao vút đi.

Để lại An Hạ tức mà không có chỗ phát tiết đằng sau lưng.

Mai là thứ sáu, vừa đúng lúc công ty mở hội nghị tổng kết.

Tô Ánh Nguyệt canh đúng giờ mới đi làm, đợi đến khi hội nghị bắt đầu thì đi thẳng vào luôn.

Lúc cô bước vào thì Tô Yến Nhi cũng vừa đến.

Tô Ánh Nguyệt đơ mặt ra, ánh mắt chợt trở nên lạnh lùng.

Vừa nhìn thấy cô thì Tô Yến Nhi đã nở nụ cười sâu xa: “Ánh Nguyệt đến rồi à”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK