CHƯƠNG 111: CHO ANH MỘT NGẠC NHIÊN VUI VẺ
Bất kỳ một người phụ nữ nào, đều sẽ xuất hiện một loại cảnh giác với người khác phái đột nhiên xuất hiện bên cạnh người đàn ông của mình.
Càng đừng nói tới còn là người phụ nữ xinh đẹp như Cố Hàm Yên.
Sự xinh đẹp của cô ta là tất cả mọi người đều thấy.
Bàn tay cầm túi của Tô Ánh Nguyệt vô thức nắm chặt lại, kéo kéo khóe môi, giọng điệu mang theo chút xin lỗi: “Em . . . . . .còn muốn ngồi thêm một lát.”
Lục Thời Sơ cười cười, gọi nhân viên phục vụ đến, kêu hai tách cà phê.
Tô Ánh Nguyệt thấy anh ta như vậy vội vàng xua tay: “Anh có việc thì cứ đi trước, em chỉ là. . . . . .”
Lục Thời Sơ ngắt lời cô: “Anh không có chuyện gì, rất rảnh rỗi.”
Tô Ánh Nguyệt còn muốn nói gì đó, nhưng chống lại ánh mắt giống như hiểu rõ của Lục Thời Sơ, cô bèn ngậm miệng.
Có gì cần phải che giấu chứ, cô chỉ cảm thấy trong lòng không thoải mái cho lắm mà thôi.
Cô vừa chậm rãi uống cà phê, vẫn cẩn thận chú ý hai người Trần Minh Tân và Cố Hàm Yên.
Hai người chưa ngồi bao lâu đã đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.
Tô Ánh Nguyệt và Lục Thời Sơ đi ra ngoài theo sau, nhìn thấy Cố Hàm Yên ngồi trên xe Trần Minh Tân, hai người cùng nhau rời khỏi.
Đáy lòng Tô Ánh Nguyệt không hiểu vì sao “lộp bộp” một tiếng, sắc mặt hơi thay đổi.
“Ánh Nguyệt?”
Quay đầu thấy Lục Thời Sơ thân thiết nhìn cô, Tô Ánh Nguyệt vẻ mặt có lỗi: “Anh Thời Sơ, anh đi về làm việc trước đi, đã chậm trễ anh lâu như vậy rồi, em cũng nên trở về làm việc thôi.”
“Này có là gì đâu.” Lục Thời Sơ đưa tay muốn sờ tay cô, lại nghĩ đến gì đó, đổi thành vỗ lên vai cô: “Có chuyện gì cũng có thể gọi điện thoại cho anh, giống như. . . . . .”
Khẽ sững lại, anh ta mới nói tiếp: “Giống như khi còn nhỏ vậy.”
Tuy biết bây giờ bên cạnh cô có một người càng có thể giải quyết vấn đề giúp cô hơn, nhưng Lục Thời Sơ vẫn nói lời này ra.
“Được.” Tô Ánh Nguyệt cười gật đầu, mi mắt cong cong.
“Cũng đừng nghĩ nhiều, có lẽ ngài Trần và Cố Hảm Yên chỉ là quan hệ bạn bè đơn thuần thôi.” Trong lúc Tô Ánh Nguyệt đang ngơ ngác, Lục Thời Sơ khẽ thở dài một tiếng: “Anh đi trước đây.”
Nói xong thì không quay đầu lại rời khỏi.
Tô Ánh Nguyệt nhìn Lục Thời Sơ lên xe, sau khi lái xe rời khỏi mới thu lại tầm mắt.
Anh Thời Sơ vẫn giống như trước đây, cái gì cũng không thể lừa được ánh mắt của anh ta.
. . . . . .
Có thể là vì lời nói của Lục Thời Sơ khiến Tô Ánh Nguyệt cảm thấy tin tưởng, Tô Ánh Nguyệt trở về trong công ty cũng không còn suy nghĩ nhiều nữa.
Cố Hàm Yên là ngôi sao điện ảnh quốc tế, hàng năm bay khắp nơi, còn Trần Minh Tân lúc trước vẫn luôn ở nước ngoài, thỉnh thoảng đầu tư một hai bộ phim điện ảnh truyền hình vân vân, sau đó thì quen Cố Hàm Yên cũng rất bình thường.
Tô Ánh Nguyệt bận rộn cả buổi chiều, sau khi tan tầm thì một mình lái xe về nhà.
Lúc đỗ xe trong gara, không nhìn thấy chiếc xe Bentley Trần Minh Tân lái hôm nay.
Trần Minh Tân vẫn chưa về.
Tuy thỉnh thoảng anh thích đùa giỡn cô, nhưng đối xử tốt với cô, người có mắt đều nhìn ra được.
Tô Ánh Nguyệt không phải người không tim không phổi như vậy, anh đối xử tốt với cô, cô cũng quyết định cho anh một ngạc nhiên vui mừng.
Cô thay quần áo, cầm Ipad đi xuống lầu, vừa đi về phía phòng bếp vừa tìm kiếm cách nấu cá hấp dầu.
Cô chưa từng nấu ăn, lúc trước cũng chỉ thấy Trần Minh Tân nấu, mà hôm qua lúc cô xem chương trình nấu ăn, đã cảm thấy cá hấp dầu này nhìn qua khá đơn giản.
Nhưng mà, hình như trong nhà không có cá.
Tô Ánh Nguyệt đành phải ra ngoài một chuyến, đi mua cá về.
Sau đó thì chui đầu vào phòng bếp.
Vừa nhìn Ipad vừa lẩm bẩm: “Ướp rượu nấu ăn và một chút muối nửa giờ, hành và gừng cắt sợi nhỏ. . . . . .”
Cô vừa nhìn bên trên vừa làm theo.
Sau khi ướp cá xong, lại để cơm vào trong nồi nấu.
Lúc trước rửa rau giúp Trần Minh Tân có chút kinh nghiệm, bây giờ cô cũng biết nấu cơm trong nồi cơm điện rồi.
Loại chuyện nấu đồ ăn thế này, thật sự là lần đầu tiên Tô Ánh Nguyệt làm thử.
Không biết vì cô thật sự có thiên phú hơn người, hay là vì món ăn này quá đơn giản, thế nhưng cô nấu một lần đã thành công.
Mở vung nồi hấp ra, cô ngửi thấy mùi thơm của cá truyền ra từ bên trong.
Sau khi xối nước chao hấp cá lên bên trên thì cho hành sợi và rau thơm vào, quá trình cuối cùng lại làm khó cô rồi.
Sau khi đun dầu xong, xối lên trên cá.
Tô Ánh Nguyệt thấy trong nồi bốc lên khói xanh, sợ tới mức tắt lửa đi, lúc xối dầu, “xèo xèo” một tiếng, còn bị văng trúng tay mình.
“Ui. . . . . .”
Tô Ánh Nguyệt cau mày, để tay vào trong bồn rửa xối nước, lại xối phải nước nóng.
Nhưng vẫn cố chịu đựng khó chịu, lại xào rau xanh giống như trên Ipad.
Nhưng mà, rau xanh xào đến vừa quá chín còn vừa mặn, còn bị cháy một nửa, thật sự không thể ăn được, Tô Ánh Nguyệt đổ đi.
Xào vài lần, cuối cùng mới không bị cháy nữa, hơn nữa cũng không còn mặn, tuy vẫn vừa quá chín vừa bị cứng. . . . . .
Nhưng mà, chỉ ăn thử một miếng, có lẽ anh sẽ không để ý nhỉ?
. . . . . .
Lúc tám giờ, Tô Ánh Nguyệt gọi điện thoại cho Trần Minh Tân, reo rất lâu anh mới nghe máy.
“Đang định gọi điện thoại cho em, có phải vẫn chưa ăn cơm chiều hay không, tôi gọi đồ ăn bên ngoài cho em, có lẽ đã tới rồi, em xem rõ người rồi hãy mở cửa.”
Giọng nói của Trần Minh Tân truyền đến từ đầu bên kia điện, còn kèm theo chút âm thanh dòng điện, bối cảnh có chút trống trải, có lẽ đang ở một nơi khá trống trải.
Tô Ánh Nguyệt ở phòng bếp nấu ba món, tốn hơn hai tiếng, lúc này còn chưa cởi tạp dề xuống.
Vừa nghe lời này của anh, nuốt xuống câu “tôi nấu cơm, về ăn nhanh nhé” vốn đã tới bên miệng, cô im lặng một lát mới mở miệng hỏi anh: “Anh, không về ăn cơm tối sao?”
“Ừm.” Trần Minh Tân nhỏ giọng trả lời, hình như nghe ra không vui trong giọng nói của cô, trong giọng nói mang theo ý cười: “Không thể ăn cơm tối với em là tôi không đúng, đợi tôi về sẽ chăm sóc em thật tốt, em tắm rửa. . . . . .”
Loại lời nói bình thường khiến cô mặt đỏ tim đập này, giờ phút này nghe thấy, đáy lòng Tô Ánh Nguyệt lại cảm thấy khó chịu.
Cô cắt ngang lời Trần Minh Tân: “À, tôi biết rồi, cứ thế đi.”
Cô nói xong, cũng không đợi Trần Minh Tân trả lời đã trực tiếp cúp điện thoại.
Hít sâu một hơi, tiện tay ném điện thoại đi, động tác nhanh chóng cởi tạp dề trên người xuống, ánh mắt rơi xuống bàn cơm phía sau.
Rất ít khi Trần Minh Tân không về nhà ăn cơm.
Cho dù trước đây ở trong chung cư nhỏ, hay là đến ở vịnh Vân Thượng, anh gần như đều sẽ về nhà đúng giờ, công việc vẫn chưa làm xong anh sẽ mang về phòng làm việc làm tiếp.
Khi nãy anh ở đầu bên kia rất im lặng, là tăng ca ở công ty sao?
Chợt nghĩ đến hình ảnh nhìn thấy lúc ban ngày, Tô Ánh Nguyệt lại trở nên càng khó chịu hơn.
Đi qua nhìn ba món ăn không ra làm sao trên bàn, cô ngồi xuống tự mình ăn mấy miệng, lập tức phun ra.
Cá hấp dầu đã nguội rồi, vừa cứng vừa tanh, rau xanh quá chín, đậu hũ quá nát. . . . .
Không thể ăn nổi, so sánh với Trần Minh Tân nấu, thật sự là một trời một vực.
Cực kỳ hứng thú trở về muốn nấu cơm cho Trần Minh Tân, cho anh một ngạc nhiên vui mừng, không ngờ mình lại nấu thành cái dạng thế này.
Tô Ánh Nguyệt ngồi trước bàn ăn ngẩn người một lát, sau đó đổ hết ba món ăn vào thùng rác, sau khi dọn dẹp phòng bếp đến cực kỳ sạch sẽ mới xoay người đi lên lầu.
Cô trả điện thoại lại cho An Hạ: “Chúng ta ăn cơm thôi, ăn xong còn phải về công ty nữa.”
An Hạ cầm điện thoại định nhìn kỹ hơn nhưng Tô Ánh Nguyệt lại cướp điện thoại đi, nâng cao giọng: “Ăn cơm không được xem điện thoại.”
Đáy lòng An Hạ vẫn còn nghi hoặc: “Tớ vẫn cảm thấy người đàn ông đó có chút giống boss Trần.”
Ánh mắt Tô Ánh Nguyệt chợt lóe, cụp mi xuống: “Vậy sao?”
Không phải giống mà người đàn ông đó chính là Trần Minh Tân.
Tô Ánh Nguyệt mím môi, đang định nói gì đó thì điện thoại bên cạnh liền đổ chuông.
Cầm lên nhìn, chính là Trần Minh Tân mà An Hạ vừa nhắc tới.
Tô Ánh Nguyệt nhìn một cái, không chút do dự tắt máy.
Sau đó điện thoại lại vang lên lần nữa, cô nhìn An Hạ ngồi đối diện một cái, cầm điện thoại lên chỉnh sang chế độ yên lặng, sau đó úp màn hình điện thoại xuống mặt bàn.