CHƯƠNG 224: CỦA ANH LÀ CỦA EM, CỦA EM CŨNG LÀ CỦA ANH.
Tô Ánh Nguyệt nhìn vào cô gái hoạt hình tóc dài trên bìa cuốn sách vài giây rồi nghiêng đầu qua nhìn Trần Minh Tân: “Anh có thể vẽ cô gái trên trang bìa này ra không?”
Trần Minh Tân lạnh lùng liếc cô một cái rồi xê sách qua bên cạnh, tiếp tục che mặt của Tô Ánh Nguyệt lại.
Cái biểu tình giận dỗi đó cũng thật là rõ ràng a.
Tô Ánh Nguyệt mặt dày xê trái xích phải, nhưng lúc nào cũng bị Trần Minh Tân thành công chặn lấy.
Cuối cùng cô cũng hết kiên nhẫn rồi mà quay người đi vào phòng tắm.
Nửa tiếng sau, Tô Ánh Nguyệt tắm xong bước ra, nhìn thấy trên tay của Trần Minh Tân đã thay một quyển sách khác.
Lúc cô lên cấp ba, cô rất là thích đọc loại tạp chí này, mỗi tháng sẽ ra hai tập, cô lúc nào cũng sẽ đặt hàng cho cả năm luôn.
Mà cuốn tạp chí trên tay Trần Minh Tân, chính là cùng một bộ với số tạp chí trước đây.
“Anh thích xem cái này sao?”
Tô Ánh Nguyệt lau lau tóc và tò mò đi tới.
Lúc cô nghiêng đầu qua để nhìn vào tạp chí thì Trần Minh Tân liền đưa bàn tay to lớn của mình ra để chặn đầu cô lại, không cho cô xem.
Tô Ánh Nguyệt bĩu môi trừng anh.
Thanh âm nhẹ như mây của Trần Minh Tân vang lên: “Lớp trưởng năm lớp 10 có còn liên lạc không?”
“Gì cơ?” Vẻ mặt của Tô Ánh Nguyệt đầy mờ mịt,
Tự dưng khi không nhắc đến lớp trưởng năm lớp 10 của cô làm gì chứ.
Đôi mắt của Trần Minh Tân híp lại, khoé môi nhếch lên như có như không, giống như là đang cười lạnh vậy.
Tô Ánh Nguyệt rùng mình.
“Bộ dạng hôm nay khi lớp trưởng chạy đua tiếp sức đẹp trai chết đi được…”
“Hôm nay lớp trưởng tìm mình để thu quỹ lớp, cười lên đẹp trai quá đi a…”
“…”
Mới nghe câu đầu thì Tô Ánh Nguyệt còn cảm thấy kỳ lạ, nghe đến câu thứ hai thì cô tức tốc hiểu rồi.
Cô đi tới định giật quyển tạp chí trong tay Trần Minh Tân với sắc mặt lúng túng: “Sao anh lại tuỳ tiện lục đồ của người khác thế!”
Bây giờ cô xấu hổ muốn chết đi rồi a.
Lúc đi học, thỉnh thoảng cô lại len lén lấy tạp chí ra xem, sau đó nghĩ ra cái gì rồi lại thuận tay viết vào tạp chí luôn.
Bao nhiêu năm qua đi rồi, cô cũng quên mất tiu.
Không ngờ hôm nay lại bị Trần Minh Tân nhìn thấy.
Bạn lớp trưởng năm lớp 10 đó, năm lớp 11 đã chuyển trường rồi, có quỷ mới nhớ cậu ta trông như thế nào chứ đừng nói là liên lạc.
Trần Minh Tân một tay giơ cao cuốn tạp chí lên, còn một tay thì siết chặt Tô Ánh Nguyệt đang xông vào lòng mình, ánh mắt mang đầy vẻ thanh lãnh: “Của anh là của em, của em cũng là của anh.”
Anh đang chơi líu lo lẹo lưỡi à? Cái gì mà của em của anh chứ!
Tô Ánh Nguyệt giãy dụa trong vòng tay anh: “Anh đưa cho em!”
Đôi con ngươi của Trần Minh Tân chợt trầm lại, khoé môi mỏng khẽ mấp máy: “Được, cho em.”
Nói xong anh liền ném cuốn tạp chí ra ngoài.
Sau đó, anh lật người lại và áp cô ở phía dưới, khi làm động tác này, anh còn không quên đưa tay cẩn thận đỡ lấy lưng cô.
Tô Ánh Nguyệt lập tức nhận ra anh đang muốn làm gì, cô kinh hoảng kêu lên: “Anh…anh đứng dậy mau!”
Nụ cười trên mặt Trần Minh Tân mang đầy thâm ý.
Khuôn mặt Tô Ánh Nguyệt lập tức đỏ bừng lên: “Đồ khốn!”
“Vậy bây giờ anh sẽ chứng minh cái xưng hô này…”
Mãi cho đến thời khắc mệt mỏi ngủ thiếp đi, Tô Ánh Nguyệt mới chợt bừng tỉnh, Trần Minh Tân đâu phải là giận chuyện cô và Huỳnh Tiến Dương nói chuyện ở hành lang đâu chứ, rõ ràng là do anh ấy ghen với những thứ cô viết trên tạp chí thì có!
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Bởi vì tối hôm qua bị Trần Minh Tân ghen tuông dày vò quá thảm, cho nên lúc Trần Minh Tân rời giường, Tô Ánh Nguyệt không hề cảm nhận được gì cả.
Trần Minh Tân rửa mặt xong rồi cẩn thận đóng cửa đi ra ngoài.
Lúc ra đến đầu cầu thang, anh gặp phải Tô Thành.
“Ông Tô.”
Trần Minh Tân khẽ cúi đầu, tuy anh đã dùng một cách gọi đầy kính trọng, nhất cử nhất động cũng rất khiêm tốn nhã nhặn, nhưng lại khiến cho Tô Thành sinh ra một cảm giác bị khinh miệt.
Điều này khiến cho Tô Thành vốn dĩ đã không thích cái ‘thân phận’ của Trần Minh Tân nay lại càng khó chịu hơn, ông ta ‘ừm’ một tiếng không nặng không nhẹ rồi tiếp tục bước xuống lầu.
Trần Minh Tân bước đi theo sau ông với tư thái nhàn nhã, dáng người cao ráo cộng với khuôn mặt anh tuấn vô song kia khiến cho các cô người làm trên đường đi phải ngoái lại nhìn.
Còn có người làm nhỏ tiếng bàn tán: “Bạn trai của cô hai đẹp trai quá!”
“Là chồng, bọn họ đã kết hôn rồi, nhưng mà tôi thấy cậu Huỳnh đẹp trai hơn…”
“Là hào quang đó! Cô có hiểu không? Chính là…trên người có mang theo ánh sáng đó!”
“…”
Trần Minh Tân hoàn toàn làm ngơ trước mấy lời bàn tán này.
Nhưng trong lòng Tô Thành lại không được an ổn.
Tô Ánh Nguyệt gần đây càng lúc càng hỗn xược rồi, còn dám uy hiếp ông nữa.
Cô và cái tên Trần Minh Tân này, hình như tình cảm rất tốt…
Nghĩ đến đây, Tô Thành liền lên tiếng gọi Trần Minh Tân: “Đi ra ngoài tản bộ với tôi.”
Trần Minh Tân yên lặng không lên tiếng, nhưng yên lặng chính là đồng ý.
Trong lòng Tô Thành càng thấy khó chịu hơn, ông cảm thấy Trần Minh Tân này như đang khoe mẽ với ông, ngay cả tiếng ‘ông nội’ cũng không thèm gọi nữa, dường như là không hề coi nhà họ Tô này ra gì vậy.
Hai người đi khỏi biệt thự rất xa, Tô Thành mới chậm rãi mở miệng: “Cậu có biết thành tích công việc của Ánh Nguyệt ở công ty rất xuất sắc không?”
“Chuyện công việc bình thường tôi không có hỏi đến.” Bởi vì anh đều biết hết nên không cần thiết phải hỏi.
“Giao tình của nó và Tổng giám đốc của LK không tồi, còn cho nó ký một hợp đồng lớn nữa.”
Tô Thành nói xong còn bước chậm lại và quay đầu sang nhìn biểu tình của Trần Minh Tân.
Nghe thấy vậy, Trần Minh Tân chỉ gật đầu như thể rất tán đồng, sau đó nghiêm túc nói: “Thiên phú của Nguyệt không cao, nhưng tính cách rất chăm chỉ, lại rất cố gắng, sau này có khi còn ưu tú hơn tôi nữa không chừng.”
“Khụ…”
Tô Thành nghe vậy thì tức đến nỗi ho khan lên.
Ông ta cho rằng Tô Ánh Nguyệt và Tổng giám đốc của LK có một mối quan hệ khác, ông nói mấy lời này cũng là vì muốn dấy lên sự nghi ngờ của Trần Minh Tân đối với Tô Ánh Nguyệt.
Nhưng không ngờ, Trần Minh Tân lại không hề hoài nghi Tô Ánh Nguyệt như ông ta nghĩ.
Trần Minh Tân làm như là không nhận ra được sự tức giận của Tô Thành, anh lại nói: “Ông Tô thấy sao?”
“Hừ!”
Tô Thành hừ lạnh một tiếng, sắc mặt nghiêm túc nói: “Cho dù thế nào đi nữa thì cậu và Ánh Nguyệt cũng là vợ chồng, nhưng cậu ngay cả tiếng ông nội cũng không kêu, không lẽ là cậu xem thường tôi?”
“Đương nhiên là không phải rồi.” Thần sắc khiêm tốn trên mặt Trần Minh Tân dần tiêu tán, đôi con ngươi anh trở nên thâm trầm hơn: “Chỉ sợ ông không gánh nổi mà thôi.”
Tô Thành tức giận quát: “Cậu có ý gì!”
“Chính là ý như ông Tô đã nghe.”
Trần Minh Tân không quan tâm Tô Thành tức giận thế nào, dù sao thì Tô Ánh Nguyệt và ông ta cũng chẳng có tình cảm, tuy LK và Tô Thị có hợp tác, nhưng mấy thứ nhỏ nhặt đó anh còn không cho vào mắt.
Tô Thành tức giận chỉ tay vào mặt Trần Minh Tân nhưng không nói nên lời.
Trần Minh Tân nhấc cổ tay lên xem đồng hồ, nghĩ Tô Ánh Nguyệt chắc đã tỉnh rồi, nên liền quay người lại đi về nhà họ Tô.
Anh và Tô Thành một trước một sau đi về nhà, một người thì bình thản, một người thì sắc mặt tái xanh.
Người hầu thấy như vậy nhưng cũng không có ai dám lên tiếng.
Trần Minh Tân trực tiếp đi thẳng lên lầu.
Anh còn chưa kịp đưa tay mở cửa, thì cửa phòng đã bị mở ra từ bên trong rồi.
Thế là Trần Minh Tân chạm phải mặt của Huỳnh Tiến Dương đang từ trong đi ra.
Hai người đều sững sờ.
Trần Minh Tân khựng người hai giây rồi lập tức tỉnh thần, anh đưa tay túm lấy cổ áo của Huỳnh Tiến Dương rồi trực tiếp kéo người ném ra ngoài.