CHƯƠNG 254: CÓ TƯ CÁCH SO SÁNH VỚI TÔI SAO?
Trên mặt Cố Hàm Yên vẫn giữ nguyên nụ cười, cô ta đặt cái khay trong tay xuống, lấy ly sữa bò trong khay đưa đến trước mặt Trần Minh Tân: “Mang lên cho anh một ly sữa bò nóng, nghỉ ngơi sớm một chút đi, sức khỏe quan trọng hơn.”
Bộ dáng khéo léo kia khác với vẻ yếu đuối của bình thường, khác nhau một trời một vực.
Nhưng Trần Minh Tân lại không hề cử động chút nào, anh lại dời ánh mắt của mình đến đống tài liệu trước mặt, hờ hững mở miệng nói: “Đây là những chuyện mà người giúp việc làm, cô cũng không cần phải làm, tránh để khiến cho ông ngoại hiểu lầm, để ông ấy cho là tôi cố ý làm khó dễ cô.”
Từ trong giọng nói nghiêm túc của anh, cô ta có thể nghe ra được anh đang khinh thường và uy hiếp.
Trước kia lúc ở nước ngoài, dù cho Trần Minh Tân không có bao nhiêu nhiệt tình đối với cô ta, nhưng cũng sẽ không lạnh lùng đến như vậy.
Tất cả những chuyện này đều là vì sự xuất hiện của Tô Ánh Nguyệt!
Tô Ánh Nguyệt xuất hiện làm rối loạn hết tất cả, càng làm thái độ của Trần Minh Tân đối với cô ta càng ngày càng kém.
Rõ ràng cô ta mới là người quen biết với Trần Minh Tân trước!
Vẻ mặt của Cố Hàm Yên mỉm cười nói: “Sẽ không đâu, sau này em sẽ không làm vậy nữa?”
Trần Minh Tân Làm như mình không nghe thấy, cũng không hề để ý đến cô ta.
Cố Hàm Yên liền tự biết thân phận mà đi ra ngoài.
…
Sau khi Tô Ánh Nguyệt tắm xong, phát hiện Trần Minh Tân không có ở đây, suy nghĩ một chút thì biết anh đang ở thư phòng.
Tô Ánh Nguyệt cũng không quá để ý, chậm rãi lau tóc.
Đột nhiên nhớ đến Cố Hàm Yên cũng đang ở trong nhà, đáy lòng cô siết chặt, khoát một bộ quần áo, sau khi bao bọc mình thật kín đáo liền đi về phía thư phòng.
Lúc cách cửa thư phòng còn có hai bước chân, Tô Ánh Nguyệt vừa vặn trông thấy Cố Hàm Yên bước ra khỏi thư phòng, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Dường như là rất vui vẻ.
Tay Tô Ánh Nguyệt không tự chủ được mà nắm chặt quần áo trên người.
Cố Hàm Yên quay đầu nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, còn mang theo chút thẹn thùng như có như không.
Cố Hàm Yên đóng cửa lại trước mới nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt: “Cô tới đây làm gì?”
Cái câu này…
Cô đến thư phòng để tìm chồng của cô, Cố Hàm Yên này lại quan tâm đến chuyện này để làm gì?
Ngữ khí lại giống như là một chuyện đương nhiên, thật đúng là đáng ghét.
“Tôi làm gì ở trong nhà của tôi còn cần phải báo cáo với cô sao?” Giọng nói của Tô Ánh Nguyệt lúc nói mấy chữ này càng nặng nề.
Nụ cười trên mặt Cố Hàm Yên nhạt đi mấy phần, hai tay khoanh lại nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt: “Cô nói cũng đúng, dù sao nhà của Minh Tân là ở nước ngoài.”
Cố Hàm Yên vừa nói chuyện vừa chậm áp sát về phía Tô Ánh Nguyệt, giọng nói cũng từng chút từng chút lạnh lùng: “Có từng nghe nói những người trong gia tộc Mogwynn đều ở trong tòa thành không? Người giống như cô, cả một đời cũng không có cơ hội ở một nơi như vậy, cô đem biệt thự này là nhà của mình cũng có thể hiểu được, Minh Tân không thể nào dẫn cô về gia tộc Mogwynn được.”
Ánh mắt Cố Hàm Yên lập tức trở nên vô cùng sắc bén, trong mắt còn mang theo sự hận thù.
Bàn tay đang nắm chặt quần áo của Tô Ánh Nguyệt lại siết chặt thêm mấy phần, sắc mặt có chút trắng bệch.
Nhưng đang ở trước mặt Cố Hàm Yên, cô không thể nhường nhịn, cũng không thể biểu hiện ra mềm yếu và lo lắng.
“Có đúng không? Người như tôi cả một đời này cũng sẽ không có cơ hội bước vào nơi như vậy, vậy cô thì sao đây, người như cô có thể đi vào đó à?”
Tô Ánh Nguyệt khẽ nhếch cằm lên, nét cười khiêu khích ở đáy mắt.
Cô nhớ tới lần trước, lúc Trần Úc Xuyên gặp cô, ông ấy đã từng nói nói rằng đã tìm được một cô con gái của gia đình quý tộc cho Trần Minh Tân.
Quan niệm về dòng dõi quý tộc dường như rất nặng, nói như vậy dường như Trần Úc Xuyên cũng không chấp nhận Cố Hàm Yên, mặc dù ông ta có chút đau lòng Cố Hàm Yên.
Cố Hàm Yên nghe đến đây thì sắc mặt hơi đổi, nhưng rất nhanh lại lộ ra một nụ cười đắc ý: “Một con nhóc không biết chạy đến từ chỗ nào, còn tôi là người đã cứu mạng ông ấy, cô cảm thấy có tư cách so sánh với tôi sao? Ông ngoại cũng không phải là đồ đần.”
Ân nhân cứu mạng?
Con ngươi Tô Ánh Nguyệt mãnh liệt co rút lại, thì ra là thế…
Chẳng trách Trần Úc Xuyên lại đau lòng Cố Hàm Yên như vậy, hẳn là mười mấy năm trước Cố Hàm Yên đã cứu được Trần Úc Xuyên, vào lúc đó đã quen biết được Trần Minh Tân…
Nói như vậy thì cho dù nhìn như thế nào thì Cố Hàm Yên càng gần gũi với Trần Úc Xuyên và Trần Minh Tân hơn, cho dù không có hoàn cảnh gia đình tốt đi nữa, nhưng lại là một người đã cứu mạng, cũng có thể ngăn chặn được Tô Ánh Nguyệt.
Cố Hàm Yên bước ra đời vào năm mười mấy tuổi, một đường thuận buồm xuôi gió, chắc hẳn cũng có sự trợ giúp của Trần Úc Xuyên ở phía sau.
Nếu như so sánh với Cố Hàm Yên, thật ra cô cũng không đáng là cái gì.
“Đã sớm nói với cô rồi, để cho cô tự biết thân biết phận, vậy mà cô lại cứ không nghe, đối với dạng người liều mạng còn muốn đem mình lâm vào hoàn cảnh khó xử, tôi cũng không có năng lực hiểu.”
Sao khi Cố Hàm Yên thị uy xong liền nghêng ngang rời đi.
Tô Ánh Nguyệt đứng nguyên tại chỗ, phải mất một lúc lâu cô mới khôi phục lại tinh thần.
Cô cúi đầu nhìn mũi chân của mình, trên mặt lại một mảnh cô đơn.
Nhiệt độ trong biệt thự vừa phải, nhưng sao cô lại cảm thấy lạnh lẽo khác thường.
Cô đi đến trước thư phòng, giơ tay lên lại nhẹ nhàng bỏ xuống, quay người trở về phòng ngủ.
Thẳng cho đến khi cô về tới phòng ngủ đóng cửa lại, Cố Hàm Yên giả vờ đã đi khỏi nhưng trên thực tế vẫn đang chú ý nhìn cô lại đi ra ở một bên khác.
Lặng lẽ nhìn về phía phòng ngủ, trên mặt lại xuất hiện biểu cảm tình thế bắt buộc.
Cho dù Trần Minh Tân có yêu chiều cô thì thế nào?
Đến cuối cùng chỉ là một con nhóc hai mươi tuổi đầu mà thôi, còn có thể có năng lực gì!
Vợ của Trần Minh Tân cũng chỉ có thể là cô ta.
Lúc Trần Minh Tân trở lại phòng ngủ, Tô Ánh Nguyệt đã tắt đèn nằm trên giường.
Nghe thấy tiếng mở cửa của Trần Minh Tân, cô cũng không lên tiếng.
Trần Minh Tân đóng cửa lại, đứng ở cửa một lúc mới thích ứng được bóng tối trong căn phòng.
Anh tưởng là Tô Ánh Nguyệt đã ngủ thiếp đi, cũng không có mở đèn lên, sợ đánh thức cô dậy.
Anh rón rén đi đến bên giường mở đèn ngủ lên, sau đó mới đi vòng qua bên kia giường ngủ nhìn cô.
Cô lôi kéo chăn mền che phủ mình rất chặt chẽ, dường như ngủ rất say.
Trần Minh Tân chỉ có thể nhìn thấy cái trán trắng nõn của cô, cùng mái tóc đen rối tung.
Trần Minh Tân nhìn thấy thế, bật cười lẩm bẩm: “Sao lại như một đứa trẻ thế này?”
Sau đó động tác rất nhẹ nhàng thay cô hất tóc lên, cúi người hôn khẽ một cái lên trán của cô, sau đó mới đứng dậy đi vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm vừa đóng lại, Tô Ánh Nguyệt liền kéo thấp chăn xuống, mở mắt ra.
Cô trợn to hai mắt nhìn lên trần nhà, ánh mắt tỉnh táo cực kỳ, không giống như là một người vừa mới ngủ dậy.
Cô ngủ không được.
Giọng nói của Cố Hàm Yên cứ quanh quẩn bên tai cô không ngừng.
Cố Hàm Yên là người đã cứu mạng Trần Úc Xuyên, coi như Trần Minh Tân không thích cô ta, nhưng cũng đồng ý cho cô ta mấy phần mặt mũi.
Cô có thể cảm giác được hiện tại Trần Minh Tân vẫn yêu cô như cũ, nhưng nếu như có một ngày đột nhiên anh lại cảm thấy lời nói của Trần Úc Xuyên có đạo lý thì sao đây?
Phải biết rằng ngoại trừ Cố Hàm Yên thì còn có rất nhiều người phụ nữ ưu tú khác, bọn họ không cần Trần Minh Tân chủ động chỉ tay thì cũng sẽ chủ động đưa tay ra.
Cô cũng không có gì đặc biệt, thậm chí còn không bằng Cố Hàm Yên.
Tô Ánh Nguyệt lún sâu vào vũng bùn phủ định bản thân không thể tự thoát ra được.
“Cạch.”
Là âm thanh cửa phòng tắm mở ra, Tô Ánh Nguyệt cuống quýt nhắm mắt lại.
Cô cũng không biết tại sao mình lại phải giả vờ ngủ, nhưng cô biết những suy nghĩ và nghi vấn trong lòng của cô không thể nói cho Trần Minh Tân nghe được.