CHƯƠNG 202: TÔI ĐÍCH THÂN ĐI
Tô Ánh Nguyệt ngạc nhiên nhìn Trần Minh Tân, khẽ nhếch miệng nhưng nói không ra lời.
Trần Minh Tân đứng dậy, điềm nhiên như không có việc gì cầm bình giữ nhiệt đi rửa.
Một lát sau, anh đi ra, nhưng một tay bưng nước, một tay cầm cốc, đặt ngang trên cốc là bàn chải đánh răng.
“Em đánh răng đi.” Trần Minh Tân để cái cốc xuống một bên, cầm bàn chải đánh răng đưa cho Tô Ánh Nguyệt, sau đó bưng chậu nhựa đến trước mặt cô.
“…”
Tô Ánh Nguyệt do dự một chút, mở miệng nói: “Em có thể xuống giường không?”
Trần Minh Tân chỉ liếc cô một chút, rồi rút bàn chải đánh răng trong tay cô ra: “Em há miệng ra.”
Vậy là Trần Minh Tân muốn giúp cô đánh răng sao?
Dưới ánh mắt lạnh lùng của Trần Minh Tân, Tô Ánh Nguyệt lẳng lặng há miệng ra.
Trần Minh Tân một tay bưng chậu nhựa, một tay khác giơ bàn chải đánh răng cho Tô Ánh Nguyệt, anh hơi nhíu mày, đánh rất nghiêm túc và cẩn thận, thỉnh thoảng bảo cô mở miệng, đừng cắn răng.
Sau khi đánh răng cho cô xong, anh lại giúp Tô Ánh Nguyệt rửa mặt…
Làm xong tất cả, anh dìu Tô Ánh Nguyệt để cô nằm xuống, dém góc chăn cho cô cẩn thận: “Em đi ngủ đi.”
Bỏ qua giọng điệu cứng rắn và vẻ mặt không được coi là dịu dàng của anh, thì anh đối với cô còn tốt hơn ông chồng nhị thập tứ hiếu.
Tô Ánh Nguyệt được anh chăm sóc như đứa trẻ, khi chuẩn bị đi ngủ, cô lập tức kéo chăn che kín mặt mình.
Cô nghĩ sao cũng cảm thấy thật xấu hổ.
Trần Minh Tân để cô nằm nghiêng, thấy cô chưa nhắm mắt, vẻ mặt hơi kỳ lạ, lên tiếng hỏi: “Vết thương của em đau à?”
Giọng nói của anh không nhiều cảm xúc lắm, nhưng nếu lắng nghe cẩn thận thì vẫn có thể nghe ra sự lo lắng và căng thẳng.
“Em vẫn ổn…” Anh nói như vậy khiến Tô Ánh Nguyệt cũng cảm thấy vết thương trên lưng rất đau, nhưng có lẽ do thuốc vẫn còn tác dụng nên cũng chưa đau đến thế.
“Vậy em ngủ đi.” Trần Minh Tân đưa tay xoa đầu cô, chăm chú nhìn cô, bảo cô đi ngủ.
Tô Ánh Nguyệt đành phải nhắm mắt lại, cảm giác mình như đang nằm mơ, cô đột nhiên bị thương, sau đó lại giảng hòa với Trần Minh Tân rồi.
Nhưng, cứ như vậy là hòa giải rồi phải không?
Cô nhắm mắt lại, mơ màng ngủ thiếp đi.
Trần Minh Tân trông ở bên giường, khi chắc chắn cô đã thật ngủ say, anh mới lấy điện thoại di động ra gọi cho Nam Sơn: “Cậu đến bệnh viện đi.”
***
Phòng bệnh của Tô Ánh Nguyệt ở là phòng VIP, rất lớn, bên ngoài còn có phòng khách.
Khi Nam Sơn đi vào, thấy trong phòng khách không có người, nên đi vào trong.
Vừa vào Nam Sơn đã nhìn thấy Trần Minh Tân vẫn trông trước giường bệnh.
Anh ta đi tới, lên tiếng: “Ông chủ…”
Trần Minh Tân quay đầu, vẻ mặt không đổi nhìn anh ta một cái, ra hiệu cho anh ta im lặng.
Nam Sơn đành phải im lặng, thật ra anh ta cũng đâu có nói to lắm.
Trần Minh Tân không yên lòng liếc nhìn Tô Ánh Nguyệt, rồi mới đi cùng Nam Sơn ra bên ngoài.
“Ai phái tới?” Khi ra đến phòng khách bên ngoài, dáng người cáo ráo của Trần Minh Tân ngồi xuống ghế sô pha, chân dài vắt lên nhau, vẻ mặt hung dữ.
“Là Phan Viết Huy và Tô Yến Nhi.” Nam Sơn báo cáo chi tiết những tin tức mình điều tra được.
Trần Minh Tân nghe Nam Sơn báo cáo xong, lúc lâu sau vẫn không lên tiếng, anh híp mắt không biết đang nghĩ cái gì, vẻ mặt ảm đạm khó hiểu.
Nam Sơn đứng bên cạnh khẽ xoa cằm, anh ta sợ nhất chính là dáng vẻ này của ông chủ.
Anh ta biết việc Tô Ánh Nguyệt bị thương khiến Trần Minh Tân rất tức giận, nên anh ta cũng không đoán được Trần Minh Tân muốn xử lý hai người kia như thế nào.
Lâu sau, không thấy Trần Minh Tân có phản ứng gì, anh ta dò hỏi: “Anh xem, muốn xử lý bọn họ như thế nào?”
Trần Minh Tân chỉ giơ tay lên một cái, ra hiệu anh ta bình tĩnh chớ vội.
“Cậu ở đây trông coi, tôi đích thân đi.”
Dứt lời, Trần Minh Tân đứng lên, phủi âu phục hơi nhăn trên người một chút.
Bây giờ đã là rạng sáng, từ khi Tô Ánh Nguyệt phẫu thuật xong rồi tỉnh lại, cũng đã qua sáu, bảy tiếng rồi, anh vẫn luôn trông coi ở đây chưa từng rời đi, nên quần áo trên người cũng không còn thẳng thớm nữa.
Nhưng anh không hề quan tâm đến những thứ này.
“Ông chủ.” Nam Sơn hơi kinh ngạc, ông chủ muốn đích thân đi ư?
Trần Minh Tân trầm ngâm nhìn Nam Sơn một chút: “Cậu tìm một nữ giúp việc đến đây chăm sóc cô ấy, đừng để cô ấy nằm xoay người đè lên vết thương, cậu cũng phải ở đây trông coi, trước khi tôi quay lại không được phép rời đi.”
“Vâng…”
***
Trần Minh Tân dẫn người đến thẳng nhà họ Phan.
Ba giờ sáng, đèn đường trong sân biệt thự nhà họ Phan vẫn sáng rực, trong biệt thự cũng còn có mấy ngọn đèn chưa tắt.
Người đi theo anh trực tiếp ấn chuông cửa, người giúp việc gác đêm mở cửa: “Xin hỏi anh tìm ai?”
Người giúp việc đã làm việc ở nhà họ Phan rất nhiều năm, biết địa vị của nhà họ Phan ở thành phố Vân Châu rất cao, nên cũng không nghĩ tới nửa đêm sẽ có người đặc biệt tới gây phiền phức, trước kia cũng từng có người đến thăm vào lúc nửa đêm.
Nên người giúp việc cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp mở cửa chính ra.
“Ông chủ và bà chủ đã ngủ rồi, cậu chủ…”
Người giúp việc mở cửa đang định giải thích gì đó, thì đàn em của Trần Minh Tân đã đẩy bà ta ra: “Chuyện không liên quan tới bà.”
Một đoàn người xông vào trong đại sảnh, quản gia nghe được động tĩnh cũng đi lên.
Quản gia nhìn thấy đoàn người Trần Minh Tân khí thế hung hăng đi đến, đã hiểu những người này không phải loại lương thiện.
“Thưa ngài, đây là?”
Trần Minh Tân đi đến trước mặt quản gia, vẻ mặt không đổi nói: “Bảo Phan Viết Huy ra đây.”
“Thưa ngài, cậu chủ chúng tôi đã đi ngủ sớm rồi, có chuyện gì để ngày mai lại…”
Trần Minh Tân cười khẩy một tiếng, đi thẳng lên tầng.
Quản gia hét lên phía sau: “Thưa ngài, ngài đang xâm nhập vào nhà riêng bất hợp pháp, ngài muốn làm gì, nhà họ Phan không phải chỗ ngài muốn làm gì thì làm.”
Trần Minh Tân nghe vậy, quay đầu lạnh lùng liếc nhìn quản gia, quản gia bất giác lùi về sau hai bước, bị đàn em của Trần Minh Tân giữ lại.
“Chỉ một nhà họ Phan nhỏ bé, trước giờ tôi chẳng coi ra gì.” Ánh mắt Trần Minh Tân lạnh đến thấu xương.
Mặc kệ là nhà họ Phan hay là nhà họ Tô, anh cũng chưa từng để vào mắt, chẳng qua vì anh có chuyện muốn điều tra rõ ràng, cho nên không muốn quá lộ liễu, vẫn luôn chú ý cẩn thận.
Thế nhưng bọn họ nghìn lần không nên đả thương Tô Ánh Nguyệt.
Lần trước, dù Phan Viết Huy thiếu chút nữa cưỡng ép Tô Ánh Nguyệt, dù anh tức giận nhưng cũng chỉ phế một chân của Phan Viết Huy mà thôi.
Chủ yếu vì lúc đó vị trí của Tô Ánh Nguyệt trong lòng anh chưa quan trọng như bây giờ, nên anh cũng chỉ giận đến mức phế của hắn một chân.
Nhưng lần này, anh thậm chí còn muốn giết Phan Viết Huy.
Trần Minh Tân đi lên tầng, đàn em phía sau hiểu ý tìm từng gian phòng, cuối cùng cũng tìm được Phan Viết Huy trong một phòng ngủ.
Phan Viết Huy bị tiếng đạp cửa của bọn họ làm cho giật mình tỉnh giấc, anh ta bật dậy từ trên giường, vẫn chưa tỉnh táo lắm, mơ hồ hỏi: “Các người là ai…”
Trần Minh Tân lập tức đi tới, lôi anh ta ra khỏi giường, ngã xuống mặt đất, rồi đạp một đạp lên mặt Phan Viết Huy.
Anh cười lạnh: “Mới đó mà cậu Phan đã không nhận ra tôi rồi sao?”
Khi Phan Viết Huy nhìn rõ mặt Trần Minh Tân, vẻ mặt đầy hoảng hốt: “Là anh!”