Mục lục
Ông Xã Thần Bí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 197: MỌI CHUYỆN ĐỀU CÓ NHÂN QUẢ

Cũng may Từ Du Nhiên viết nhật ký đều thích ghi ngày giống mọi người.

Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng tìm đến ngày của bốn năm trước.

Bốn năm trước, lúc Từ Du Nhiên vu oan Tô Ánh Nguyệt phá thai, cô ấy vừa chuyển trường không bao lâu.

Tô Ánh Nguyệt bắt đầu xem từ thời gian trước khi cô ấy chuyển trường.

Nhưng thời gian chính xác cô ấy chuyển trường thì cô không nhớ được, cũng may còn nhớ khoảng thời gian đó.

Tô Ánh Nguyệt tùy tiện lật một cái, kết quả ánh mắt dừng lại ở một trang giấy viết ngoáy.

Những trang trước đó, Từ Du Nhiên đều viết chữ nhỏ, nắn nót, chỉ có trang này có vẻ không giống lắm.

Tô Ánh Nguyệt nhìn xuống, dừng lại ở bốn chữ “Mình đã mang thai.”

Đáy lòng lướt qua một tia khiếp sợ.

Bốn năm trước, Từ Du Nhiên, mang thai.

“Đây thực sự là nhật ký của Từ Du Nhiên sao?” Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu hỏi Trần Minh Tân.

Không phải cô không tin Trần Minh Tân, mà bởi vì trong ấn tượng của cô thì Từ Du Nhiên không giống như cô gái sẽ ăn vụng trái cấm.

Trần Minh Tân không nói chuyện, chỉ ra hiệu cô tiếp tục xem.

Tô Ánh Nguyệt cúi đầu tiếp tục đọc.

***

Sau khi đọc xong cuốn nhật ký, thật lâu sau cô vẫn không nói gì.

“Chuyện giống như em thấy.” Trần Minh Tân đột nhiên mở miệng, giải thích đâu vào đấy: “Năm đó Từ Du Nhiên bởi vì phá thai nên mới chuyển trường, sau đó đã bị Tô Yến Nhi theo dõi biết được, uy hiếp cô ta.”

Trong nhật ký, Từ Du Nhiên cũng có nhắc tới chuyện này.

Hoàn cảnh gia đình Từ Du Nhiên không tốt, nhưng không thể ngăn cản một thiếu nữ tuổi dậy thì nảy sinh tình cảm.

Cô ấy viết trong nhật ký, chị gái là người nuôi cô ấy khôn lớn, nên luôn hy vọng cô sẽ thành công, sau khi biết cô mang thai thì nhanh chóng sắp xếp chuyển trường cho cô.

Không thể không nói chị Từ Du Nhiên thật sự là người sáng suốt.

Nhưng cô ấy không nên chuyển tới trường của Tô Ánh Nguyệt, để bị Tô Yến Nhi theo dõi. Từ Du Nhiên vốn là một người tài giỏi, nhưng bởi vì sự hổ thẹn trong lòng, lại không ngừng bị Tô Yến Nhi uy hiếp tạo áp lực tâm lý quá lớn, cuối cùng không thể tham gia thi đại học.

Mặc dù trong lòng Tô Ánh Nguyệt thở dài, nhưng cũng không có quá nhiều cảm xúc.

Chuyện đã qua bốn năm rồi, cô chỉ hận Từ Du Nhiên thời gian đầu mà thôi, bởi vì cô biết tất cả đều do Tô Yến Nhi bày ra.

“Nhưng vì sao Dương Linh lại muốn Từ Du Nhiên…” Tô Ánh Nguyệt nghĩ mãi không hiểu điểm này.

Trần Minh Tân dựa ra sau, ánh mắt thâm sâu khó lường: “Lúc ở suối nước nóng, em không chỉ gặp Từ Du Nhiên một lần.”

Trần Minh Tân dừng một chút, tiếp tục nói: “Có lẽ ngay từ đầu Dương Linh cũng không thực sự muốn hại chết Từ Du Nhiên.”

Trần Minh Tân vừa nhắc như vậy, Tô Ánh Nguyệt đột nhiên hiểu được.

Cô nhìn Trần Minh Tân, giọng nói không chắc lắm: “Chuyện năm đó thật ra là âm mưu của Dương Linh. Bà ta biết chuyện Từ Du Nhiên mang thai và có giấy cam kết phá thai, cho nên lúc ở suối nước nóng nhìn thấy Từ Du Nhiên bà ta đã nhận ra ngay. Còn Từ Du Nhiên…có khả năng sẽ kể chân tướng chuyện năm đó cho em biết…”

Tô Ánh Nguyệt nói tới đây, lại cúi đầu nhìn nhật ký trong tay.

Có lẽ Từ Du Nhiên không chỉ muốn nói sự thật chuyện năm đó cho cô biết mà còn muốn giúp cô thanh minh.

Bởi vì đoạn cuối nhật ký, Từ Du Nhiên có nhắc tới việc họp lớp.

Cô ấy có viết một đoạn phía sau: Mình nhận được thông báo họp lớp, lúc đó còn ít tuổi, làm ra chuyện sai lầm, rồi sai một ly đi một dặm. Nếu đi họp lớp mình sẽ gặp được cậu ấy chứ? Cho dù cậu ấy không tới cũng không sao, có một số việc, không thể sai mãi được.

Tô Ánh Nguyệt nhớ tới lúc gặp ở suối nước nóng, Từ Du Nhiên nhìn thấy cô, ánh mắt mừng rỡ và cả vẻ mặt do dự muốn nói lại thôi…

Vòng đi vòng lại, cái chết của Từ Du Nhiên chết hình như vẫn không thoát khỏi có liên quan đến cô.

“Bởi vì Từ Du Nhiên muốn thanh minh cho cô, Dương Linh mới đi tìm cô ấy, cho dù ngay từ đầu Dương Linh không muốn cô ấy chết, nhưng chuyện này vẫn có liên quan tới em.”

Tô Ánh Nguyệt cụp mắt xuống, thần sắc lạc lõng.

Trần Minh Tân liếc cô một cái, giọng lạnh nhạt: “Mọi chuyện đều có nhân quả.”

Tô Ánh Nguyệt không trả lời, căn phòng rơi vào yên tĩnh.

Thật lâu sau, vẫn là Tô Ánh Nguyệt mở lời trước: “Cảm ơn anh, thời gian không còn sớm nữa, em phải về đây.”

Cảm ơn?

Đáy mắt Trần Minh Tân hiện lên vẻ âm trầm, giọng nói còn lạnh hơn: “Tô Ánh Nguyệt, em chuẩn bị sống riêng lâu dài à?”

Cô vẫn chưa nghĩ tới chuyện ở riêng lâu dài, cô chỉ biết hiện tại không muốn sống chung với Trần Minh Tân dưới một mái nhà.

Trong khoảng thời gian trước đến nay, Trần Minh Tân lạnh nhạt thế nào, cô cảm nhận rất rõ ràng, cô thật sự không biết phải sống chung một mái nhà với anh ra sao.

Có thể bởi vì ngay từ đầu anh đã cho cô một ấn tượng quá sâu sắc, còn anh của bây giờ lại khiến cô không khỏi sợ hãi.

Thấy Tô Ánh Nguyệt không nói gì, Trần Minh Tân coi như cô ngầm chấp nhận, ấn đường run lên, khi nghĩ đến người đàn ông đưa cô ra khỏi Ngọc Hoàng Cung hôm qua, và cả chuyện đêm qua cô bị trộm, trong lòng dâng lên sự buồn bực, lời nói ra càng khó nghe.

“Muốn cảm ơn anh? Em biết anh không nhận cảm ơn suông, về phần cách thức cảm ơn thì anh nghĩ em hiểu rõ.”

Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, sắc mặt bỗng trắng bệch.

Cô có thể hiểu ý tứ trong lời anh nói.

Trần Minh Tân thấy sắc mặt cô trắng bệnh, lồng ngực khó thở.

Sau đó anh cũng hối hận, nhưng lúc đó quá tức giận đến mất lý trí.

Cho dù cả đời này gặp đối thủ mạnh thế nào anh cũng chưa từng thua, nhưng cô lại khiến anh thua thảm hại.

Không biết là anh giận chính mình hay là giận cô nữa.

Thật ra anh không phải là người dịu dàng, có thể đi đến vị trí này, dùng thủ đoạn gì thì chỉ có anh biết.

Cho nên có lúc không khống chế được cảm xúc, anh vô tình làm chuyện tổn thương đến cô.

Anh tức giận, đau khổ, cũng muốn hỏi cô vì sao không đồng ý sinh con cho anh nhưng lại sợ cô trả lời đáp án mà anh không muốn nghe.

Nghĩ lại thì thấy thật buồn cười, trước kia anh chưa từng sợ cái gì.

“Em…”

Trần Minh Tân nghe thấy cô định nói gì đó, sợ cô nói đồng ý, lại sợ cô nói không đồng ý, liền cắt ngang lời cô: “Em ngủ phòng cho khách.”

Nói xong anh đứng dậy đi ra ngoài.

Tô Ánh Nguyệt vội vàng quay đầu nhìn anh, chỉ thấy bóng lưng đẩy cửa ra ngoài, hình như… anh lại tức giận.

Cô thật sự không biết anh đang suy nghĩ gì.

Sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, cô hoàn toàn không muốn tìm anh nói chuyện.

Cô không dám.

Anh có thể trơ mắt nhìn cô bị người đàn ông khác đánh, nếu như cô nhượng bộ, chủ động tìm anh nói chuyện, vậy thì có khác gì rước nhục vào người chứ?

***

Tô Ánh Nguyệt ngủ một đêm ở phòng cho khách, nhưng lại rất yên tâm.

Buổi sáng hôm sau, sau khi thức dậy đánh răng rửa mặt, cô không thấy Trần Minh Tân đâu nên đi đến công ty.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK