Mục lục
Ông Xã Thần Bí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 334: NÓI ĐỦ RÕ RỒI CHỨ?

Tô Ánh Nguyệt như người trên mây, gật đầu máy móc, nói: “Cậu phải chú ý sức khỏe, đừng để mệt mỏi quá.”

Phong Hải ngước mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt, trong mắt như có ánh sáng chảy qua.

Phong Hải ở lại một lát rồi về luôn.

Tô Ánh Nguyệt thấp thỏm không yên xử lý giấy tờ trong phòng làm việc.

Cuối cùng cũng đến giờ tan làm.

Tô Ánh Nguyệt không về thẳng nhà mà là hẹn An Hạ đi ăn tối.

Cô lái xe đi đến công ty của Bùi Chính Thành đón Anh Hạ, sau đó hai người cùng đi chợ đêm.

“Đã lâu không tới đây rồi, không ngờ vẫn nhộn nhịp như vậy.”

An Hạ kéo tay Tô Ánh Nguyệt, phấn chấn hết đi tới chỗ này lại chạy tới chỗ kia nhìn ngó xung quanh.

Tô Ánh Nguyệt không hứng thú lắm đi theo An Hạ, tâm trạng ủ dột của cô cũng bị An Hạ ảnh hưởng phần nào.

An Hạ đột nhiên quay đầu hỏi Tô Ánh Nguyệt: “Cậu muốn ăn gì?”

An Hạ nói xong cũng không chờ Tô Ánh Nguyệt trả lời, đã tự trả lời: “Làm sao bây giờ? Tớ rất muốn ăn mỗi thứ một ít.”

“Vậy thì ăn mỗi thứ một ít.” Tô Ánh Nguyệt nói.

Hai người bắt đầu ăn từ phố ăn vặt sau đó lại tìm một sạp nhỏ ăn cháo.

Sau khi Tô Ánh Nguyệt và An Hạ ngồi xuống, An Hạ liền xỉa xói Bạch Chính Thành.

Lúc cô ấy nói tới chỗ buồn cười Tô Ánh Nguyệt cũng cười theo.

Di động trong túi xách cứ đổ chuông mãi.

Rốt cuộc Tô Ánh vẫn không nhịn được, cô cầm điện thoại di động nói với An Hạ: “Chỗ này hơi ồn, tớ đi ra chỗ kia nghe điện thoại một lát.”

An Hạ khoát tay ra hiệu cho cô đi đi, còn không quên dặn cô: “Cậu đi nhanh về nhanh, bên này hơi lộn xộn, lúc cậu nghe điện thoại nhớ cầm di động cho cẩn thận.”

“Ừm, tớ biết rồi, tớ sẽ trở về nhanh thôi.”

Lúc Tô Ánh Nguyệt cầm điện thoại di động đi sang bên cạnh, điện thoại rung làm lòng bàn tay tê rần, nếu sớm biết như vậy cô đã không bật chế độ rung rồi.

Tô Ánh Nguyệt đi tới một chỗ yên tĩnh, bấm nghe máy: “Sao thế?”

Cô còn chưa nói xong chữ cuối hoàn chỉnh thì đầu bên kia đã vang lên tiếng rống giận dữ của Trần Minh Tân: “Em còn hỏi anh sao thế à? Tô Ánh Nguyệt, em tự nói xem bây giờ đã mấy giờ rồi, từ lúc tan tầm cho tới bây giờ đã hơn ba tiếng, em đã đi đâu?”

Tô Ánh Nguyệt xoa mi tâm: “Em đi dạo phố với An Hạ.”

“Em đi dạo phố với người khác mà không biết gọi điện thoại báo một tiếng sao?” Giọng của Trần Minh Tân vẫn còn tức giận.

Tô Ánh Nguyệt hít sâu một hơi, không kiên nhẫn nói: “Vậy bây giờ anh đã biết rồi đúng không? Cứ vậy đã.”

Cô nói xong thì cúp luôn điện thoại.

Cô đang chuẩn bị cất điện thoại vào túi xách thì một bóng người chạy vụt qua trước mặt cô.

Sau đó Tô Ánh Nguyệt phát hiện di động cầm trong tay mất rồi.

Tô Ánh Nguyệt sửng sốt một hồi mới phản ứng được: “Điện thoại di động của tôi! Bắt lấy kẻ trộm!”

An Hạ ở bên cạnh nghe thấy giọng của cô, vội vã chạy tới hỏi: “Sao thế?”

“Tớ bị cướp điện thoại rồi.” Tô Ánh Nguyệt vội vã nói một câu rồi đuổi theo.

An Hạ cũng chỉ đành đuổi theo kẻ trộm với Tô Ánh Nguyệt.

Kết quả chờ sau khi hai người từ phía sau chạy tới thì nào còn bóng dáng của kẻ trộm kia nữa?

Tô Ánh Nguyệt thất thểu dựa vào cột đèn trợn mắt nhìn.

Sau đó cô chống tay vào gối, khom người thở hổn hển.

“Chỉ là điện thoại di động thôi mà? Mất rồi thì thôi, về làm lại sim điện thoại là được.” An Hạ ở bên cạnh an ủi cô.

Tô Ánh Nguyệt lắc đầu, kéo An Hạ ngồi xuống bên cạnh quầy đồ nướng nói: “Ông chủ, cho một thùng rượu.”

“Ánh Nguyệt, cậu làm gì thế, ngày mai còn phải đi làm…”An Hạ do dự rồi ngồi xuống, vẫn cầm thực đơn lên xem.

Quán nhỏ ven đường chỉ có bia.

Bình thường Tô Ánh Nguyệt ăn cơm với Trần Minh Tân đều uống rượu ngon, tuy uống không nhiều nhưng uống nhiều lần, khẩu vị cũng bị nuôi dưỡng trở nên kén chọn hơn nhiều.

Loại bia bình thường này đối với cô mà nói hơi khó uống.

Cô uống một ít thì không muốn uống nữa, sau khi ăn uống no say với An Hạ xong, cô mới lái xe về nhà.

Lúc về đến nhà đã là mười một giờ.

Đèn đuốc trong biệt thự sáng choang.

Cô vừa vào cửa đã nhìn thấy Trần Minh Tân ngồi trên sô pha xem ti vi.

Cô liếc nhìn Trần Minh Tân.

Anh mặc đồ ở nhà màu xám đậm, tóc hơi ướt, khuỷu tay chống lên sô pha, một tay khác cầm điều khiển ti vi không ngừng đổi kênh.

Tô Ánh Nguyệt nhìn màn hình ti vi vài giây đã cảm thấy hoa mắt.

“Em đi lên trước đây.”

Cô hờ hững nói một câu xong thì xoay người muốn đi lên lầu.

Cô mới vừa xoay người đã nghe thấy sau lưng vang lên giọng nói hờ hững của Trần Minh Tân: “Di động luôn tắt máy, muộn như vậy trở về, còn uống rượu.”

Tô Ánh Nguyệt dừng bước, xoay người lại nhìn Trần Minh Tân.

Trần Minh Tân cũng vừa vặn quăng điều khiển ti vi trong tay ra chỗ khác quay đầu nhìn cô, con người đen như mực hiện lên vẻ nhạo báng.

“Tô Ánh Nguyệt!”

“Di động mất rồi, bây giờ mới mười một giờ, không muộn. Em chỉ uống có hai ly bia thôi.” Tô Ánh Nguyệt vẻ mặt không cảm xúc, hờ hững giải thích.

Trần Minh Tân sắc mặt u ám: “Điện thoại mất rồi? Sao lại mất?”

Tô Ánh Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh nói: “Nói xong điện thoại với anh thì bị người ta cướp mất, đủ rõ ràng rồi chứ? Em đi tắm trước đây.”

Tô Ánh Nguyệt nói xong thì xoay người định đi lên lầu.

Nhưng cô không đề phòng bị Trần Minh Tân nhanh tay kéo lại.

Sau đó Trần Minh Tân quan sát cô thật kỹ.

Vốn dĩ trong lòng Tô Ánh Nguyệt phiền muộn, lời muốn nói, chuyện muốn hỏi không biết mở miệng thế nào, nên lúc này cô cũng tức giận, giọng cũng khác: “Anh nhìn gì?”

“Người không sao là tốt rồi.” Sắc mặt của Trần Minh Tân đột nhiên hòa hoãn hơn rất nhiều, anh buông cô ra nói: “Em đi tắm rửa trước đi.”

Tô Ánh Nguyệt hơi ngẩn ra, cũng không để ý tới anh nữa, xoay người đi thẳng lên lầu.

Trong phòng tắm, Tô Ánh Nguyệt đứng dưới vòi hoa sen rất lâu cũng không nhúc nhích.

Trần Lê, Trần Minh Tân.

Tô Chí, Tô Ánh Nguyệt.

Là định mệnh sao?

Rốt cuộc Trần Minh Tân muốn làm gì đây?

Cô làm thế nào để ngả bài với Trần Minh Tân đây?

Cô ở trong phòng tắm lề mề rất lâu mãi cho đến khi nghe thấy Trần Minh Tân giọng nôn nóng, gọi từ ngoài vào: “Tô Ánh Nguyệt, em nhanh một chút.”

“Em còn muốn tắm thêm chút nữa!” Cô vẫn chưa nghĩ ra làm cách nào mở miệng với Trần Minh Tân.

Trần Minh Tân đột nhiên trở nên nóng nảy: “Anh muốn đi vệ sinh!”

Tô Ánh Nguyệt nghe vậy đành mặc quần áo vào đi ra ngoài.

Cô vừa mở cửa phòng tắm ra thì đã nhìn thấy Trần Minh Tân đứng ở cửa.

Cô nghiêng người đứng sang bên cạnh: “Anh có thể vào đi vệ sinh rồi.”

Trần Minh Tân nhìn cô chăm chăm, anh thở dài nhỏ đến mức không nghe thấy nói: “Em sao thế? Có chuyện gì thì nói cho anh biết, đừng nhịn trong lòng rồi tức giận một mình.”

Anh nói xong, vươn tay ra vuốt ve tóc của cô, thần sắc hòa hoãn đi rất nhiều.

Tô Ánh Nguyệt sững sờ chốc lát, sau đó lui về sau một bước né tránh động tác của anh, đi vòng qua anh đến cạnh giường.

Lúc cô trốn lên giường, phát hiện Trần Minh Tân vẫn còn đang nhìn cô.

Cô kéo chăn nhắm hai mắt lại nói: “Không có chuyện gì, em buồn ngủ rồi, anh đừng làm ồn em.”

Trần Minh Tân đứng trước cửa phòng tắm không nhúc nhích nhưng ánh mắt lại tối đi hơn mấy phần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK