Mục lục
Ông Xã Thần Bí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 310: NGHI NGỜ CÓ NGƯỜI THỨ BA NHÚNG TAY VÀO

Tô Ánh Nguyệt buồn cười ôm lấy Thịt Bò, đưa tay ra vuốt ve đầu nó, dịu dàng nói: “Được rồi được rồi, đừng nhảy nữa, ngoan nha, ba mẹ đều trở về rồi.”

Trần Minh Tân đứng bên cạnh, mặt lạnh nhìn một người một chó.

Một lúc sau, anh hừ lạnh một tiếng, đi vào phòng tắm.

Tô Ánh Nguyệt nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc này mới thả Thịt Bò ra, bắt lấy tai nó nói nhỏ: “Con xong đời rồi, ba con tức giận rồi, muốn dạy dỗ con!”

Thịt Bò giống như nghe hiểu, liếc mắt nhìn về phía phòng tắm, đi lại hai vòng trong phòng, lại nhảy lên trên giường, rồi cào cào ra giường.

Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy vậy thì trợn mắt há mồm, Thịt Bò đây là đang thách thức Trần Minh Tân à?

Đang lúc này thì cửa phòng tắm được mở ra, Trần Minh Tân từ bên trong đi ra, liếc nhìn thì thấy Thịt Bò đang cào ga giường.

Quần áo trên người anh cũng đã thay đi, đang choàng khăn tắm.

“Gâu gâu ~”

Thịt Bò kêu hai tiếng rồi chạy nhanh xuống giường, sau đó xông ra cửa, Tô Ánh Nguyệt kéo cửa đi ra ngoài thì thấy nó đã chạy nhanh xuống lầu.

Tô Ánh Nguyệt bật cười: “Anh rốt cuộc hành hạ nó như thế nào mà nó lại sợ anh đến như vậy?”

Trần Minh Tân cười lạnh một tiếng: “Nếu như nó sợ tôi thì sẽ không dám tung hoành cái nhà này thành như thế đâu, điểm này nó cũng rất giống một người nào đó.”

Trần Minh Tân cố ý liếc nhìn Tô Ánh Nguyệt.

Tô Ánh Nguyệt vô tội chớp mắt, cái gì mà người nào đó, không phải đang nói cô hay sao.

Trần Minh Tân nói xong, thì đi cầm quần áo của mình, sau đó quay đầu nói với Tô Ánh Nguyệt: “Cùng tắm đi?”

“Không, đừng, anh tắm trước đi.”

Tô Ánh Nguyệt nói xong, quay người đi ra khỏi phòng.

Trần Minh Tân đứng nguyên đó trong chốc lát, mới quay người đi vào phòng tắm.

Tuy Tô Ánh Nguyệt đồng ý bắt đầu lại lần nữa, cũng về nhà cùng anh, nhưng anh biết, mọi thứ đều không giống như trước nữa.

Giữa bọn họ vẫn ngăn cách một bức tường vô hình.

Sau khi Tô Ánh Nguyệt xuống lầu thì chỉ giáo huấn Thịt Bò qua loa.

Thịt Bò rũ tai xuống, ngoan ngoãn ngồi trước mặt cô, hai mắt ngấn nước, làm cho người ta không thể không thương.

Tô Ánh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, biết nó đang giả bộ đáng thương.

Lúc Trần Minh Tân tắm xong đi xuống thì Tô Ánh Nguyệt đã dọn dẹp sắp xong phòng khách rồi.

Trần Minh Tân đứng trên hành lang lầu hai, nhìn trong phòng khách được Tô Ánh Nguyệt dọn dẹp lưu loát sạch sẽ, sắc mặt hơi trầm xuống.

Cô vợ nhỏ đã từng làm anh không yên lòng, trong hai năm này, đã thay đổi không ít.

Bản thân độc lập tự chủ hơn, cũng trưởng thành chững chạc hơn rất nhiều.

Từ công việc đến cuộc sống đều tự xử lý tốt.

Điều này làm cho anh cảm thấy không khỏi chán nản, cô gần như… không cần đến anh nữa.

“Anh tắm xong rồi à?”

Tô Ánh Nguyệt cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mình, xoay người lại thì nhìn thấy Trần Minh Tân đang đứng trên hành lang lầu hai.

“Ừ.”

Trần Minh Tân đi xuống.

“Em đi tắm trước đi, ở đây để tôi.” Trần Minh Tân đi đến trước mặt cô, đưa tay ra giúp cô lau mồ hôi trên trán.

Lúc Trần Minh Tân nấu ăn, đặc biệt dựa theo sở thích của Tô Ánh Nguyệt, làm hai món ăn rất cay.

Kết quả, lúc ăn cơm, anh phát hiện, Tô Ánh Nguyệt không đụng đến hai món đó.

Tô Ánh Nguyệt chú ý đến tầm mắt của anh, cười cười giải thích: “Trước kia sống cùng với cậu, cậu ấy không thích ăn cay, em cũng không thể ăn được.”

Thật ra không phải như vậy.

Bởi vì hai năm trước cô tĩnh dưỡng nên phải kiêng ăn, sau này cũng thành thói quen rồi, cũng không thích ăn cay nữa.

Sắc mặt Trần Minh Tân ngưng trệ.

Anh cho rằng hai năm nay anh ở chỗ tối quan sát cô, cho rằng bản thân từ trước đến giờ không có rời xa cô.

Nhưng, hiện thực nói với anh, trong hai năm ấy, là thật sự tồn tại.

Những thay đổi của cô cũng ngấm sâu vào từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống.

Tô Ánh Nguyệt không chú ý đến sự khác thường của Trần Minh Tân.

Lúc này thì điện thoại của cô vang lên.

Nhìn thấy số hiển thị trên màn hình, cô sửng sốt.

Là điện thoại của Phong Hải, cô định ăn cơm xong sẽ gọi cho anh ta, không ngờ anh ta đã tự gọi đến trước.

Tô Ánh Nguyệt để đũa xuống, nhấn nút nghe: “Cậu.”

“Về Vân Châu rồi sao không gọi điện cho cậu?” Giọng nói của Phong Hải mang theo sự tức giận.

Trong lòng Tô Ánh Nguyệt hơi nghi vực, đã xảy ra chuyện gì mà làm cho cậu lại nói chuyện với ngữ khí như thế này?

Tô Ánh Nguyệt nhìn Trần Minh Tân, mới nói: “Cháu vừa mới về, đang định gọi cho cậu đây, xin lỗi ạ, để cậu lo lắng rồi.’

Phong Hải hỏi cô: “Tin tức mới cháu vẫn không biết?”

“Tạm thời vẫn chưa rõ ạ.” Tuy Lục Thời Sơ gọi điện thoại đến cho cô, nhưng cô cũng chưa lên mạng xem.

“Ánh Nguyệt, đời sống riêng tư của cháu như thế nào, cậu vẫn chưa từng nhúng tay vào, nhưng cháu hiện giờ là giám đốc điều hành của truyền thông văn hóa Hải Nguyệt, những hành động của cháu gần như liên quan đến danh dự của Hải Nguyệt, cậu tin rằng, những việc này cháu có thể tự xử lý được.”

Phong Hải cũng không trách mắng cô, nói xong những lời này rồi dặn dò mấy câu, để cô xử lý cho tốt, xong cúp máy.

Trong kí ức, Phong Hải luôn là một người ấm áp, bình thường tuy không nóng nảy, nhưng trong công việc lại là một người vô cùng nghiêm khắc.

Cúp điện thoại, Tô Ánh Nguyệt không có tâm trạng ăn cơm nữa, cô ăn qua loa vài muỗng cơm, nói: “Em ăn no rồi, muốn đi nghỉ ngơi một chút.”

“Đợi chút.” Trần Minh Tân đột nhiên kêu cô lại.

Tô Ánh Nguyệt ngước mắt nhìn anh, trong mắt một mảnh thuần khiết: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”

Trần Minh Tân ngừng một chút rồi nói: “Không cần đi xem tin tức đâu, tôi nói với em là được rồi.”

Đương nhiên anh nhìn ra được cô không yên lòng, cũng biết cô chắc chắn sẽ lên mạng xem tin tức.

Nếu như để cô xem được, không bằng anh nói với cô thì tốt hơn.

Nếu như muốn tức giận thì ít nhất cũng là tức giận trước mặt anh.

Tô Ánh Nguyệt nghe thế, thì xoay người ngồi xuống.

“Là chuyện liên quan đến tôi và em. Còn có Cố Hàm Yên nữa, tin tức đăng hai ngày trước, hiện giờ đã dính dáng đến nhà họ Tô rồi, còn có truyền thông Hải Nguyệt…”

Cũng có sự giảng hòa trong đó của truyền thông, đổi phương hướng cho bên tập đoàn LK.

Nhưng tập đoàn LK rốt cuộc vẫn là công ty lớn, căn cố rất sâu, không thể bị ảnh hưởng bởi một tin tức giải trí như thế được.

Tô Ánh Nguyệt nghe thế, đại khái cũng đoán ra được vài phần.

Không đợi Trần Minh Tân nói hết, cô đã cầm điện thoại lên tra.

Tin sớm nhất là ba ngày trước, với tựa đề rất thu hút người xem: Tình cảm của một minh tinh và vị hôn phu nào đó đang đứng trước nguy cơ sụp đổ, nghi ngờ là có kẻ thứ ba nhúng tay vào…

Phía dưới còn đính kèm thêm vài bức ảnh, cùng một vài lời bình luận nhìn thật nhưng không phải thế.

Trong bình luận có vô số suy đoán.

Ngày thứ hai, lại có tiến triển mới, truyền thông chỉ ra, minh tinh đó là Cố Hàm Yên, vị hôn phu là Tổng Giám đốc Trần Minh Tân của tập đoàn LK, kẻ thứ ba là cô hai Tô Ánh Nguyệt của nhà họ Tô, giám đốc điều hành mới nhận chức của truyền thông Hải Nguyệt.

Cô lướt đến trang mới nhất.

“Theo báo cáo, đoạn thời gian trước Tô Ánh Nguyệt đã đi làm một dự án phúc lợi công cộng ở miền núi, mà không lâu sau đó thì Tổng Giám đốc Trần Minh Tân của tập đoàn LK cũng đi theo lên, rốt cuộc là lấy danh nghĩa công việc để bí mật gặp gỡ hay là sự thật…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK