Mục lục
Ông Xã Thần Bí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 204: NGƯỢC CẨU LÀ SAI TRÁI!

“Nếu không thì tôi ở lại một chút nữa, ông chủ ngủ một lát đi, đêm nay anh vẫn chưa ngủ.” Hiện tại đã bốn giờ, trời sắp sáng.

Nam Sơn xuất phát từ ý tốt, lo lắng cho sức khỏe của Trần Minh Tân nên mới nói như vậy, kết quả Trần Minh Tân nghe xong, ném cho anh ta một ánh mắt lạnh lẽo.

Sau đó, sâu sắc nói một câu: “Vợ tôi cần cậu ở lại sao?”

Trong lòng Nam Sơn cười haha, nghĩ thầm, đương nhiên là không cần.

Nhưng lời này cũng chỉ dám nói trong lòng.

Trên mặt anh ta vẫn cười nhẹ: “Ông chủ có cần gì không, tôi về lấy mang cho anh.”

“Lấy máy tính của tôi đến đây.”

“Vâng.”

***

Suốt cả đêm, Tô Ánh Nguyệt ngủ không ngon giấc.

Cô muốn xoay người, nhưng luôn có một lực ngăn cản, không cho cô xoay người.

Cho đến rạng sáng, cô tỉnh lại.

Cô vừa mới cử động, Trần Minh Tân nằm sát bên cạnh cô lên tiếng: “Đừng nhúc nhích.”

Nghe được giọng của Trần Minh Tân, trong lòng cô khẽ giật mình.

Đã hơn mười ngày, cô chưa được nghe giọng của Trần Minh Tân vào sáng sớm khi tỉnh dậy, đột nhiên trở lại lúc trước khi cãi nhau làm cho cô có cảm giác như đang nằm mơ.

“Anh đỡ em dậy.”

Giọng Trần Minh Tân lại truyền đến, cắt ngang suy nghĩ Tô Ánh Nguyệt.

Trước khi anh nói, giống như để thứ gì đó lên tủ đầu giường, sau đó mới đưa tay đỡ cô.

Sau khi đỡ Tô Ánh Nguyệt dậy, vẫn để cô nằm nghiêng.

Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện đó là laptop.

Trần Minh Tân lại nghiêng người làm gì đó trên máy tính, mới quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt.

Mặc dù Tô Ánh Nguyệt ngủ một giấc có chút mệt, nhưng ngủ được cũng là tốt, ngày hôm qua mặt còn trắng bệch, hôm nay đã hồng hào hơn, nhưng vẫn kém xa so với bình thường nhưng cũng đã tốt lắm rồi.

Trần Minh Tân nghiêng đầu hôn cô.

Tô Ánh Nguyệt quên tránh né, vừa ngẩng đầu thì thấy quầng thâm mắt của anh, khuôn mặt không giấu được sự mệt mỏi.

Tô Ánh Nguyệt nhẹ nhàng đẩy đẩy, Trần Minh Tân buông cô ra.

Tô Ánh Nguyệt hỏi anh: “Tối hôm qua anh không ngủ?”

“Bận làm việc.” Trần Minh Tân nhàn nhạt lên tiếng, đứng dậy xuống giường, dáng vẻ không muốn nói thêm.

Anh xuống giường, cầm máy tính làm việc một lúc nữa, sau đó mới giúp Tô Ánh Nguyệt rửa mặt.

Cách giúp cô rửa mặt cũng giống như buổi tối.

Tô Ánh Nguyệt vẫn cảm thấy có chút khó chịu.

Bác sĩ đến một chuyến, nói về tình hình sức khỏe của cô, lại kê thêm thuốc rồi rời đi.

***

Buổi chiều, An Hạ chạy đến bệnh viện thăm cô.

“Năm nay cậu đúng là lắm hạn.”

An Hạ nhìn cô dựa trên giường, dáng vẻ không thể cử động, nhíu chặt mày.

Lúc trước thì cô bị Tô Yến Nhi hạ độc, bây giờ thì lại bị lưu manh đâm một dao, may mắn không sao.

Cô ấy mới hỏi qua Nam Sơn ở bên ngoài, may là Tô Ánh Nguyệt không sao.

Tô Ánh Nguyệt cười nhạt: “Trong họa có phúc.”

“Còn cười!” An Hạ trừng mắt nhìn cô một cái, bắt đầu gọt táo cho cô ăn.

Cô ấy vừa gọt vừa hỏi Tô Ánh Nguyệt: “Sao lại đột nhiên gặp tên lưu manh, người khác đòi tiền, cậu cho anh ta là được, mạng quan trọng hơn, dù sao cậu cũng có tiền.”

Lúc nãy ở bên ngoài, Nam Sơn cũng không nói tỉ mỉ cho An Hạ, chỉ nói gặp phải tên lưu manh.

Thật ra tối hôm qua chặn đường Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân là đám xã hội đen.

“Ừm, nếu lần sau gặp phải thì tớ sẽ đưa tiền cho họ.” Tô Ánh Nguyệt khẽ cười, trong lòng cảm động, hùa theo lời cô ấy nói.

Nhưng cô nói như vậy, An Hạ lại không hài lòng: “Còn có lần sau à!”

Tô Ánh Nguyệt vội vàng mở miệng: “Không có lần sau, sau này sẽ bình yên vô sự.”

“Còn tạm được.” An Hạ cắt táo thành miếng nhỏ, đưa cho Tô Ánh Nguyệt ăn.

Tô Ánh Nguyệt cảm thấy An Hạ đối xử với mình thật sự còn tốt hơn ba cô.

Nhưng ký ức về quan hệ ba con dừng lại ở mười mấy năm trước, cô chưa gặp ba đã mười mấy năm rồi.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, trong lòng cô vô cùng buồn bã khó chịu.

An Hạ nói chuyện với cô một lát, giống như bỗng nghĩ đến cái gì: “Cậu biết không? Phan Viết Huy bị bắt vì tội cố ý gây thương tích cho người khác.”

Trên mặt Tô Ánh Nguyệt hiện lên sự kinh ngạc: “Thật sao? Gây thương tích cho ai?”

“Nói là quản gia trong nhà, không ngờ quản gia lại kiện anh ta, nhà họ Phan yêu thương anh ta như vậy mà lại mặc kệ, để anh ta bị bắt đi, cậu nói có kỳ lạ không?”

Danh tiếng của Phan Viết Huy ở thành phố Vân Châu vẫn luôn không tốt, mà mọi người đều biết vợ chồng nhà họ Phan cưng chiều con trai thế nào mà.

Có rất nhiều chuyện xấu mà Phan Viết Huy làm đều được nhà họ Phan che giấu.

Lần này tin tức Phan Viết Huy gây thương tích cho quản gia trong nhà, lại còn bị bắt bị truyền ra ngoài.

Thật ra gia đình giống nhà họ Phan thì gây thương tích quản gia cũng chỉ là chuyện nhỏ, hoàn toàn có thể cho qua, nếu không thì dùng tiền ép người là được, nhưng lần này quản gia không giải quyết riêng, kỳ lạ ở chỗ này.

Tô Ánh Nguyệt cũng nói ra suy nghĩ của mình: “Đúng là rất kỳ lạ.”

“Hơn nữa, hôm nay cổ phiếu nhà họ Phan cũng rớt giá vô cùng thảm hại, đến bây giờ vẫn đang rớt không phanh, nghe nói có người hủy hợp tác với nhà họ Phan rồi, tớ cảm thấy nhà họ Phan đã đắc tội với ai đó…”

An Hạ mở to hai mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt, giống như muốn thăm dò từ cô chuyện gì đó.

Mỗi người đều nhiều chuyện, cho dù có Tô Ánh Nguyệt đang bị thương cũng không ngoại lệ.

Tô Ánh Nguyệt nghĩ nghĩ hỏi cô ấy: “Cậu cảm thấy ai có năng lực lớn như vậy ở thành phố Vân Châu?”

An Hạ suy nghĩ trong chốc lát: “Tớ cảm thấy có hai khả năng, thứ nhất, nhà họ Tô và nhà họ Huỳnh liên minh, nhưng khả năng này rất nhỏ, dù sao giữa các gia tộc phải duy trì sự cân bằng, thứ hai là…”

Tô Ánh Nguyệt không muốn cô ấy úp úp mở mở: “Cậu nói đi.”

“Đương nhiên là Boss Trần!” Ánh mắt An Hạ sáng rực nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Ngoại trừ Boss Trần thì cậu thấy còn có ai lợi hại như vậy chứ?”

Trần Minh Tân?

Khả năng này không phải không có, nhưng động cơ ở đâu?

Đúng lúc này, Trần Minh Tân đẩy cửa vào.

Anh đã thay đồ, vẫn áo đen quần đen, cả người có vẻ trầm tĩnh lại thần bí, cho dù là màu sắc nhạt nhòa nhất cũng vô thanh vô tức thu hút ánh mắt của người xung quanh.

“Hai tiếng rồi, nghỉ ngơi một lúc đi.” Trần Minh Tân đi tới, rót nước cho cô uống.

An Hạ khoa trương che hai mắt mình lại: “Có lương tâm hay không, ngược cẩu là sai trái!”

Trần Minh Tân nhìn An Hạ một cái: “Ngược cẩu là gì?”

An Hạ rụt cổ, nhỏ giọng giải thích: “Không có người yêu gọi là cẩu độc thân, hai người tình cảm với nhau chính là đang ngược cẩu.”

Trần Minh Tân gật đầu, dường như đã hiểu, sau đó ánh mắt lại có chút khinh thường: “Chỉ cho cô ấy uống nước mà thôi có là gì, tôi còn giúp cô ấy đánh răng.”

An Hạ chậm nửa nhịp mới hiểu được Trần Minh Tân đang khoe khoang.

Tô Ánh Nguyệt xoay mặt qua: “Anh nói linh tinh gì vậy…”

Đừng lấy chuyện này ra nói chứ, thật là mất mặt.

“Anh nói là sự thật.” Trần Minh Tân xoay người đặt ly nước xuống, vẻ mặt thản nhiên.

Tô Ánh Nguyệt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK