• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9: Kế hoạch dự phòng để đối phó với tình địch

"Ha ha, anh sợ à? Anh không bồi thường nổi sao?"

Đỗ Kỷ liếc nhìn Lưu Tử Hào, cười lạnh nói: "Vừa rồi anh kiêu ngạo như vậy, trực tiếp ném tiền vào mặt tôi! Sao bây giờ lại hèn nhát như vậy?"

Lưu Tử Hào không nói nên lời, lập tức ủ rũ.

Đỗ Kỷ lười nói chuyện với Lưu Tử Hào nữa.

Anh quay lại và giải thích với Mã Trường Canh và những người khác: “Chiếc đồng hồ này của tôi từng là món đồ yêu thích của Lý Hồng Chương, một quyền thần vào cuối triều đại nhà Thanh”.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người không khỏi kinh ngạc!

Lý Hồng Chương là ai?

Người đầu tiên trong ba vĩ nhân cuối thời nhà Thanh, là người sáng lập và tổng tư lệnh Hải quân Bắc Dương!

Viên Thế Khải, Đoạn Kỳ Thuỵ, Phùng Quốc Chương và các lãnh chúa Bắc Dương khác đều là đồ tử đồ tôn của Lý Hồng Chương!

Trong mắt người nước ngoài, Lý Hồng Chương quan trọng hơn Từ Hi rất nhiều!

Mà Đỗ Kỷ lại dám nói rằng đồng hồ của mình đã từng là thứ yêu thích của Lý Hồng Chương!

Nếu những gì Đỗ Kỷ nói là đúng thì đồng hồ của Đỗ Kỷ sẽ có giá cao từ một đến hai ngàn vạn!

"Cậu nói chiếc đồng hồ này từng được Lý Hồng Chương đeo sao? Cậu có bằng chứng gì?" Lưu Tử Hào lớn tiếng hỏi.

Đỗ Kỷ hỏi ngược lại: “Anh có biết biệt danh của Lý Hồng Chương là gì không? Hào là gì nữa?”

Lưu Tử Hào lại một lần nữa bị Đỗ Kỷ làm cho á khẩu không trả lời được.

Anh ta không biết tên và hào của Lý Hồng Chương, điều này không đáng xấu hổ.

Trên thực tế, trong số hơn hai mươi người có mặt trong cửa hàng, chỉ có một số ít biết tên và hào của Lý Hồng Chương.

"Lý Hồng Chương, tự là Kiến Phúc, hào là Thiếu Thuyên. Vào cuối thời nhà Thanh, để tìm cách củng cố đất nước, Lý Hồng Chương lại lần nữa đến thăm các cường quốc Tây Âu. Khi đến Vương quốc Cối xay gió, Nữ hoàng Wilhelmina mười sáu tuổi của Vương quốc Cối xay gió đã tiếp đãi ngài ấy một cách nồng nhiệt."

Đỗ Kỷ lại giơ đồng hồ lên, giải thích với mọi người: “Chiếc đồng hồ này là món quà Wilhelmina tặng cho Lý Hồng Chương.”

Mọi người đều lần lượt sửng sốt.

Một số người tin Đỗ Kỷ, một sô người khác lại nghi ngờ.

"Ông chủ, cậu ta nói có phải là sự thật không?" chưởng quầy Từ trầm giọng hỏi Mã Trường Canh.

"Hẳn là sự thật."

Mã Trường Canh gật đầu nói: "Khi Lý Hồng Chương tới Tây Âu lần thứ hai, ngài ấy đã thu hút rất nhiều sự chú ý từ giới truyền thông phương Tây. Món quà của Wilhelmina là một chiếc đồng hồ cho Lý Hồng Chương đã từng được đăng trên các tờ báo ở các nước Tây Âu."

Nghe vậy, mọi người càng tin lời Đỗ Kỷ hơn một chút.

Đỗ Kỷ tiếp tục: "Con cháu của Lý Hồng Chương đều bất tài nhưng phụ tá của Lý Hồng Chương là Trương Bội Luân quả thực là một nhân tài lớn. Sau đó Trương Bội Luân kết hôn với con gái út của Lý Hồng Chương, Lý Cúc Ngẫu. Chiếc đồng hồ này là quà cưới của Lý Hồng Chương cho Trương Bội Luân."

"Trương Bội Luân? Tôi có nghe qua người này."

Mã Trường Canh xen vào: “Ông ấy là con rể của Lý Hồng Chương, cháu trai ông ấy là Trương Nhân Tuấn cũng rất quyền lực. Trương Nhân Tuấn từng là thống đốc Lưỡng Giang vào cuối thời nhà Thanh. Hơn nữa, Trương Nhân Tuấn và Viên Thế Khải là thông gia con trai và con gái."

"Ông chủ Mã học nhiều biết rộng, vãn bối thật bội phục."

Đỗ Kỷ khen ngợi Mã Trường Canh lại nói tiếp: "Vài năm sau khi Trương Bội Luân qua đời, nhà Thanh sụp đổ. Chiếc đồng hồ này rơi vào tay Trương Ái Linh. Trương Ái Linh là cháu gái của Trương Bội Luân."

"Trương Ái Linh? Cô ấy là nữ nhà văn đầu tiên ở Trung Hoa Dân Quốc! Tiền nhuận bút của Lỗ Tấn cũng không nhiều bằng cô ấy."

Một người phụ nữ giàu có không thể không xen mồm vào.

Mọi người lại một lần nữa cả kinh.

Chiếc đồng hồ Đỗ Kỷ này đã được ba nhân vật nổi tiếng đeo: Lý Hồng Chương, Trương Bội Luân và Trương Ái Linh!

Nó đã quá đáng giá!

Có lẽ, chiếc đồng hồ này có thể có giá trên trời lên tới hơn trăm triệu tệ!

Lúc này Đỗ Kỷ nói thêm: “Hơn ba mươi năm trước, mẹ kế của Trương Ái Linh qua đời. Trương Ái Linh trở về Ma Đô dự tang lễ. Không may đột nhiên lâm bệnh nặng, nằm liệt giường. Ông ngoại tôi được người uỷ thác đã chữa khỏi bệnh cho Trương Ái Linh. Trương Ái Linh rất biết ơn nên đã tặng chiếc đồng hồ này cho ông ngoại tôi.”

Mọi người lần nữa choáng váng.

Phú hào gần như hói đầu kia liếc nhìn quần áo và giày của Đỗ Kỷ, nghi ngờ hỏi: "Ông ngoại của cậu là ai? Ông ấy thực sự có giao tình với Trương Ái Linh sao?"

“Ha ha, nếu ông không tin thì coi như tôi chưa nói gì đi.” Đỗ Kỷ khinh thường nói.

Người đã chữa khỏi bệnh cho Trương Ái Linh thực chất là sư phụ của Đỗ Kỷ, Bão Thạch tán nhân.

Để không khiến mọi người phê phán, Đỗ Kỷ gọi Bão Thạch tán nhân là "ông ngoại" trước mặt người ngoài.

Phú hào đầu trọc còn muốn nói thêm điều gì, nhưng Mã Trường Canh đột nhiên ngắt lời: “Ông Lưu, ông mặc kệ chàng trai này có bịa chuyện hay không. Chiếc đồng hồ trong tay cậu ta quả thực là đồng hồ hoàng gia của Vương Cối Xay Gió...Thế là đủ rồi!”

Người đàn ông đầu trọc gật đầu, không nói gì nữa.

Sau khi trấn an đầu hói, Mã Trường Canh mỉm cười với Đỗ Kỷ nói: "Ngài Đỗ, tôi biết một thợ sửa đồng hồ có tay nghề rất tốt. Nếu ngài tin tưởng tôi, tôi có thể tìm anh ta và giúp ngài thay một chiếc vỏ đồng hồ tốt khác."

Trước đây ông ấy gọi Đỗ Kỷ là chàng trai trẻ.

Bây giờ ông ấy đã gọi Đỗ Kỷ là ngài Đỗ.

Có thể thấy, Mã Trường Canh đã coi Đỗ Kỷ như một người bạn sở hữu rất nhiều bảo bối và dường như có kiến ​​thức uyên bác.

"Bao nhiêu tiền?"

"Chi phí sửa chữa cộng với chi phí vật liệu khoảng năm nghìn."

Mức giá này đã được coi là mức giá hữu nghị.

Ở Ninh Thành, chi phí sửa chữa một chiếc đồng hồ nổi tiếng đều bắt đầu từ một vạn tệ.

Đỗ Kỷ gật đầu, giơ tay với Mã Trường Canh: “Cảm ơn ông chủ Mã rất nhiều.”

Sau đó quay đầu lại nói với Lưu Tử Hào: "Đền bù đi, ngài Lưu."

"Hừ, cậu muốn tôi trả bao nhiêu?" Lưu Tử Hào khinh thường nói.

Đỗ Kỷ không đưa ra giá mà nói với Mã Trường Canh: "Ông chủ Mã, ông là chuyên gia, xin cho tôi một cái giá hợp lý."

“Nếu chiếc đồng hồ này là của tôi, tôi sẽ yêu cầu anh Lưu trả cho tôi ít nhất ba trăm vạn.”

Mã Trường Canh giải thích: "Ngài Đỗ, vỏ đồng hồ của ngài bị nứt rồi. Cho dù có thay một chiếc vỏ đồng hồ nguyên vẹn thì giá trị đồng hồ của ngài cũng sẽ thấp hơn trước rất nhiều. Ba trăm vạn cũng xấp xỉ như vậy."

“Được, tôi sẽ nghe lời ông chủ Mã.”

Đỗ Kỷ đáp lại, quay người nói với Lưu Tử Hào: “Anh trả cho tôi ba trăm vạn, đồng hồ của tôi sẽ là của anh.”

"Ông đây bồi thường mày cái lông ấy!"

"Nếu không có khả năng bồi thường thì đừng làm ra vẻ nhà giàu trước mặt tôi."

Đỗ Kỷ cười lạnh nói: "Tôi đã sớm biết anh sẽ quỵt nợ. Như vậy đi. Chỉ cần anh không quấy rối Dương Nhạc nữa, tôi sẽ chỉ để anh trả phí sửa chữa, năm nghìn tệ."

"Năm tệ ông đây cũng không trả cho mày thì cậu có thể làm gì?"

Lưu Tử Hào hung hăng nói: “Đừng quên, tập đoàn Lưu thị của chúng tôi là nhà cung cấp thuốc chính cho bệnh viện nhà họ Dương các người. Nếu cậu dám đắc tội tôi, tập đoàn Lưu thị của chúng tôi sẽ cắt nguồn cung cấp thuốc cho bệnh viện của các người. Đến lúc đó, nhà họ Dương của các người sẽ phá sản!”

Nghe vậy, Đỗ Kỷ hơi nheo mắt lại.

Dương Nhạc càng lo lắng và tức giận hơn.

Những người khác cũng thi nhau chỉ trích Lưu Tử Hào đã đi quá xa.

Lưu Tử Hào không xấu hổ, tiếp tục nhục mạ Đỗ Kỷ: "Cậu và Dương Nhạc còn chưa kết hôn, tôi có quyền theo đuổi Dương Nhạc. Cho dù sau này có kết hôn, cậu cũng chỉ là tên ở rể mà thôi. Dù tôi có làm cho cậu đội nón xanh thì nhà họ Dương cũng không dám làm gì tôi. Ha ha ha!”

Nói xong những lời này, Lưu Tử Hào không coi ai ra gì bước ra ngoài.

Hận ý trong lòng Đỗ Kỷ càng sâu hơn.

Một giờ sau, Đỗ Kỷ và Dương Nhạc đi ra khỏi Tập Cựu Cư.

Đồng hồ của anh đã được sửa chữa trông như mới.

Chi phí sửa chữa đồng hồ do Dương Nhạc chi trả cho Đỗ Kỷ.

"Đỗ Kỷ, đồng hồ của anh có thực sự được Lý Hồng Chương, Trương Bội Luân và Trương Ái Linh đeo không?"

"Hoàn toàn là sự thật. Chiếc đồng hồ này là do Trương Ái Linh tặng cho ông ngoại anh. Ba năm trước, ông ngoại anh đã qua đời, chiếc đồng hồ này là của anh."

"Chỉ cần anh bán chiếc đồng hồ này của mình, tệ nhất anh cũng có thể trở thành triệu phú."

Dương Nhạc nhìn chằm chằm Đỗ Kỷ, ngập ngừng nói: “Với số tiền này, anh có thể bắt đầu gây dựng sự nghiệp riêng, hoặc có thể tìm một người vợ xinh đẹp hơn tôi. Tôi tin rằng sẽ có rất nhiều mỹ nhân xếp hàng cho anh lựa chọn. Anh cần gì phải dây dưa với tôi chứ? Bạn có định làm phiền tôi nữa không? Hãy hủy bỏ sự đính hôn giữa chúng ta đi.

"Không được!"

Đỗ Kỷ nắm lấy tay Dương Nhạc, nghiêm nghị nói: “Chiếc đồng hồ này là di vật của ông ngoại anh, anh không thể và sẽ không bán nó. Em là vợ của anh, tuy chúng ta chưa lãnh chứng nhưng anh sẽ không bao giờ để em trở thành vợ của người khác.”

Sắc mặt Dương Nhạc thay đổi, trên gò má hiện lên một tầng hồng hồng.

Anh chàng này nói chuyện thật buồn nôn đấy.

Nhưng sau khi nghe xong, trong lòng lại có chút vui mừng.

Cô bị làm sao vậy?

Dương Nhạc miên man suy nghĩ một lúc mới nhận ra bàn tay nhỏ nhắn của mình đã bị Đỗ Kỷ nắm chặt.

"Anh buông tay ra!"

Dương Nhạc dùng sức rút tay lại, bước nhanh rời đi.

Đỗ Kỷ đẩy xe đạp, vui tươi hớn hở đi theo sau.

Tay đã nắm được rồi, hôn môi còn xa sao?

Sau khi đưa Dương Nhạc đến tiểu khu Thúy Đình, Đỗ Kỷ quay người trở lại trường học.

Trên đường đi, Đỗ Kỷ lấy điện thoại di động ra bấm vào một số điện thoại đã lâu không liên lạc.

"Anh là ai? Sao anh biết số điện thoại của tôi?"

Giọng nói của một chàng trai trẻ phát ra từ điện thoại di động của Đỗ Kỷ.

“Mạnh Quảng, tôi là Đỗ Kỷ.”

"Anh... anh là tiểu thần y Đỗ! Chúng ta đã lâu không liên lạc với nhau. Anh đang ở đâu?"

Sự vui mừng và phấn khích trong giọng nói của Mạnh Quảng khó có thể che giấu được.

Gia đình Mạnh Quảng là gia đình giàu có nhất thành phố Thường Dương.

Thành phố Thường Dương và Ninh Thành đều thuộc tỉnh A.

Thành phố Thường Dương là thủ phủ của tỉnh A, thực lực kinh tế mạnh hơn Ninh Thành rất nhiều.

Sáu năm trước, Đỗ Kỷ được sư phụ ra lệnh chữa bệnh cho cha của Mạnh Quảng, Mạnh Lôi.

Trong khi anh đang chữa trị cho Mạnh Lôi, một kẻ sát nhân đã cố gắng ám sát Mạnh Quảng.

May mắn thay, anh đã kịp thời ra tay, bắt sống tên sát thủ và cứu sống Mạnh Quảng.

Vì vậy, hai cha con nhà họ Mạnh đều vô cùng biết ơn Đỗ Kỷ.

"Tôi ở Ninh Thành. Cậu có bạn bè nào ở Ninh Thành không?"

"Có chứ, bạn bè của nhà họ Mạnh chúng tôi có ở tất cả các quận, thành phố trong tỉnh A."

"Cậu có biết Lưu Tử Hào của Tập đoàn Lưu thị không? Gia đình họ điều hành một nhà máy dược phẩm."

"Tôi không biết anh ta. Sao vậy, tên này đắc tội anh à?" Mạnh Quảng thăm dò hỏi.

“Hừ, tên này muốn cắm sừng cho tôi, còn ném một đống tiền bẩn vào mặt tôi.” Đỗ Kỷ cười lạnh.

Lưu Tử Hào thậm chí còn không bồi thường cho Đỗ Kỷ một xu tiền sửa đồng hồ.

Hơn nữa, Lưu Tử Hào luôn muốn cắm sừng Đỗ Kỷ.

Ha ha, nếu Đỗ Kỷ tha cho Lưu Tử Hào thì Đỗ Kỷ thật sự là một tên vô dụng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK