Ngụy Hồng liếc nhìn quần áo của Đỗ Kỷ, khinh thường nói: “Chúng tôi đang kinh doanh, mỗi ngày tôi đều rất bận rộn, không có thời gian đùa giỡn với ngài đâu.”
“Điều gì khiến cô nghĩ rằng tôi không đủ khả năng để mua chiếc vòng cổ kim cương đắt nhất trong cửa hàng của cô thế?”
Đỗ Kỷ lạnh lùng nói: “Chỉ vì tôi mặc quần áo rất bình thường, mà cô đã cho rằng tôi là người nghèo sao?”
Ngụy Hồng sửng sốt một lát, sau đó khoanh tay trước ngực hỏi vặn lại: "Chiếc vòng cổ kim cương đắt nhất trong cửa hàng của chúng ta tên là Chân Ái Vĩnh Hằng. Giá bán là 5.201.314. Ngài có chắc mình có đủ khả năng mua nó không?"
Năm trăm hai mươi vạn đó!
Không ai có thể nghĩ rằng chiếc vòng cổ này lại đắt đến vậy, người bình thường thực sự không có đủ khả năng mua được nó.
"Đỗ Kỷ, đừng làm loạn nữa. Cho dù có bán cả anh đi, anh cũng không có nổi năm trăm vạn đâu!" Trịnh Cương lớn tiếng nói.
"Dương Nhạc, chị nhanh chóng thuyết phục Đỗ Kỷ đừng làm loạn nữa đi. Đừng liên lụy khiến chúng ta phải xấu hổ cùng anh ta." Tô Lệ lo lắng nói.
"Đỗ Kỷ, sợi dây chuyền này quá đắt, anh không mua nổi đâu." Dương Nhạc thấp giọng khuyên nhủ.
Khi quản lý Nguỵ Hồng nhìn thấy điều này, cô ta càng chắc chắn rằng Đỗ Kỷ là một người nghèo.
Giọng điệu của cô ta càng trở nên khinh thường và kiêu ngạo: “Thưa ngài, tôi biết ngài đang có ý định gì. Ngài chỉ muốn nhìn và chạm vào chiếc vòng cổ kim cương đắt nhất trong cửa hàng của chúng tôi. Cho dù không đủ tiền mua, ngài vẫn có thể thưởng thức nó. Có lẽ ngài có thể lén chụp một vài bức ảnh và gửi cho nhóm bạn bè của mình để khoe khoang nữa đó.”
"Ha ha!"
Các khách hàng khác trong cửa hàng cũng như những người hướng dẫn mua sắm đều cười lớn.
Đây là sự chế giễu đầy khinh miệt.
Trịnh Cương và Tô Lệ tranh thủ thời gian để tránh xa khỏi Đỗ Kỷ.
Họ không muốn bị chế giễu cùng với Đỗ Kỷ đâu.
Dương Nhạc muốn kéo Đỗ Kỷ đi nhưng thân dưới của Đỗ Kỷ cực kỳ vững chắc, Dương Nhạc căn bản không thể kéo nổi anh.
Đúng lúc này, tiếng giày cao gót chạm đất vang lên.
“Xin chào cô Diêu!”
“Cô Diêu, đã lâu rồi cô chưa tới kiểm tra công việc của chúng tôi.”
Người đi tới hóa ra là Diêu Mạn.
Điều khiến Đỗ Kỷ càng ngạc nhiên hơn chính là ngay khi Diêu Mạn xuất hiện, quản lý Nguỵ Hồng và người hướng dẫn mua sắm đã chạy tới nịnh nọt cô ta.
“Đỗ Kỷ, sao anh lại ở đây?”
"Cái cửa hàng trang sức Ngân Hoàng này là do cô mở à?"
"Tập đoàn trang sức Ngân Hoàng là tài sản của chú tôi. Tôi và mẹ tôi cũng có cổ phần ở Ngân Hoàng."
“Tôi hiểu rồi, vậy cô có thể giúp tôi một việc được không?”
“Được, anh dạy tôi nấu ăn, tôi sẽ giúp anh.” Diêu Mạn cười nói.
"Tôi muốn xem chiếc vòng cổ kim cương đắt nhất trong cửa hàng của cô. Nhưng quản lý Nguỵ Hồng cho rằng tôi không đủ tiền để mua nên không cho tôi xem."
Đỗ Kỷ nói thẳng với Diêu Mạn mà không thèm nhìn sang Ngụy Hồng.
Diêu Mạn sửng sốt.
Nếu là mấy ngày trước, Diêu Mạn cũng sẽ tưởng rằng Đỗ Kỷ không bao giờ mua nổi chiếc vòng cổ kim cương có trị giá năm triệu đó.
Nhưng hiện tại, Đỗ Kỷ đã chữa khỏi chứng ù tai dai dẳng của bà Trần, chuyện này đã lan truyền khắp nơi trong giới giàu có hàng đầu ở Ninh Thành rồi.
Con trai của bà Trần, Lý Đạt và cháu trai Trần Hoành Phi đều là những người đàn ông giàu có hào phóng.
Đỗ Kỷ chữa khỏi bệnh cho bà Trần, Lý Đạt và Trần Hoành Phi chắc chắn sẽ thưởng cho Đỗ Kỷ rất nhiều tiền.
Như vậy, rất có thể Đỗ Kỷ hiện tại đã có thể mua được chiếc vòng cổ kim cương trị giá năm trăm vạn đó.
Diêu Mạn lấy lại tinh thần, dời ánh mắt, nhìn chằm chằm vào quản lý Ngụy Hồng.
“Diêu… Cô Diêu, là do tôi người coi thường người khác và còn đắc tội cả bạn của cô nữa.”