• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diêu Mạn vừa trêu chọc vừa đưa chiếc vòng cổ và hộp trang sức cho Đỗ Kỷ.

Đỗ Kỷ lại đưa chiếc vòng cổ cho Dương Nhạc: “Thật ra anh đến đây là để mua một món trang sức cho em làm quà sinh nhật. Tuy anh nghèo nhưng anh có bản lĩnh. Anh sẽ không bao giờ để cho em xấu hổ chứ đừng nói là sẽ khiến em phải chịu đau khổ.”

Đoạn văn này quả là rất sến súa mà.

Những khách hàng nữ và hướng dẫn mua sắm đó hận không thể đá Dương Nhạc ra chỗ khác.

Sau đó chính họ sẽ thay thế Dương Nhạc trở thành bạn gái của Đỗ Kỷ.

Đặc biệt là Tô Lệ, cô ta từ nhỏ đã ghen tị với Dương Nhạc.

Dương Nhạc học giỏi hơn cô ta, cũng xinh đẹp hơn cô ta nhiều.

Ban đầu cô ta nghĩ bạn trai Đỗ Kỷ của Dương Nhạc là một tên nghèo kiết xác.

Không ngờ, Đỗ Kỷ lại bỏ ra năm trăm vạn để mua một chiếc vòng cổ tặng cho Dương Nhạc.

Đỗ Kỷ rõ ràng là đang giả vờ nghèo.

Thật là đáng ghét mà.

Điều khiến Tô Lệ càng khó chịu hơn là bạn trai cô ta - Trịnh Cương, chỉ mua cho cô ta một chiếc vòng cổ trị giá hai trăm nghìn nhân dân tệ.

Cái này rẻ hơn bốn trăm tám mươi vạn tệ so với chiếc vòng cổ mà Đỗ Kỷ đã tặng cho Dương Nhạc đó.

Quả nhiên, hàng hoá so với hàng hoá thì muốn vứt, còn người này so với người khác thì tức muốn chết.

Mặt khác, Trịnh Cương chỉ là một tên tiểu nhân không biết xấu hổ, giỏi mượn gió bẻ măng mà thôi.

Sau khi rời khỏi cửa hàng trang sức, anh ta đã quay sang nịnh nọt Đỗ Kỷ.

“Anh Kỷ, vừa rồi tôi và Lệ Lệ đã ác ý xúc phạm anh bằng những lời nói không hay.”

"Anh đừng có ghim tôi và Lệ lệ nhé. Dù sao thì chúng ta cũng là họ hàng mà."

"Anh có mối quan hệ tốt như vậy với Diêu Mạn, mà Hoà Thịnh Lâu của nhà họ Diêu lại đứng đầu trong ngành dịch vụ ăn uống ở tỉnh A đó. Họ cần rất nhiều dụng cụ ăn uống và gia vị đó. Nhà họ Trịnh của chúng tôi kinh doanh dụng cụ ăn uống đó. Cha mẹ của Tô Lệ thì đang kinh doanh gia vị. Không biết anh có thể giúp tôi và Tô Lệ nói vài câu trước mặt Diêu Mạn được không? Để nhà họ Diêu, nhà họ Trịnh và nhà họ Tô cùng nhau làm giàu.”

Ha ha, điều này quả thực đúng là chỉ có lợi ích mới có thể khiến người ta quỳ liếm mà.

Đỗ Kỷ qua loa vài câu rồi đuổi Trịnh Cương và Tô Lệ đi.

"Đừng làm phù dâu cho Tô Lệ nữa, tốt nhất không nên tiếp xúc với loại người thân như cô ta."

"Dù sao thì cô ta cũng là họ hàng, nếu cô ta nhờ tôi giúp đỡ thì tôi cũng không thể từ chối được."

Đỗ Kỷ và Dương Nhạc vừa đi dạo vừa trò chuyện với nhau.

Đỗ Kỷ đột nhiên nói: "Anh vừa cho em chiếc vòng cổ đắt tiền như vậy, sao em không thưởng cho anh cái gì thế?"

“Anh muốn được thưởng cái gì?”

“Ví dụ như hôn nhau trên đường hay gì đó đi.”

“Vậy thì tốt nhất tôi nên trả lại chiếc vòng cổ cho anh nhỉ, tôi không cần nó nữa đâu.”

"Đừng, đừng, đừng, anh chỉ đùa em thôi. Anh sẽ không bao giờ ép buộc em đâu."

Việc dụ dỗ vị hôn thê của anh đã bị cản trở, Đỗ Kỷ chỉ đành tạm thời dừng lại.

Lúc này, điện thoại di động của Dương Nhạc đột nhiên vang lên.

Đó là cuộc gọi từ mẹ vợ.

Cuộc gọi vừa kết nối, mẹ vợ Tằng Hiểu Vân đã hét lên: "Nhạc Nhi, mẹ của con bị người ta lừa rồi, mau dẫn Đỗ Kỷ đến phố Thư Hoạ hỗ trợ mẹ!"

Phố Thư Hoạ nằm gần chợ đồ cổ, cách chỗ Đỗ Kỷ đang đứng bây giờ cũng không xa lắm.

Sau khi bắt taxi đến phố Thư Hoạ, Đỗ Kỷ và Dương Nhạc đã tìm thấy Tằng Hiểu Vân đang ở trước một cửa hàng tranh chữ.


“Mẹ, có chuyện gì thế?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK