Tằng Hiểu Vân cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nói: "Bức tranh này trị giá một trăm triệu, người giàu bình thường chắc chắn không mua được. Người giàu có mua được bức tranh này thì nhất định cũng rất khó tìm."
Mọi người đều ghen tị với Đỗ Kỷ, họ đã bỏ qua một món đồ cực kỳ quý giá đó!
Đặc biệt là Lý mập mạp, tâm trạng của ông ta đã bị méo luôn rồi.
Ông ta đã bỏ ra ba trăm tệ để sưu tầm bức tranh giả Ngũ Mã này ở quê, giữ nó trong cửa hàng suốt ba năm trời mà không bán được.
Ngay đến bản thân ông ta cũng cảm thấy bức tranh Ngũ Mã này chẳng đáng giá bao nhiêu.
Thế là suốt ba năm qua, ông ta không hề phát hiện ra rằng bên trong bức tranh Ngũ Mã giả kia thế mà lại có một lớp xen kẽ, ẩn giấu một bức tranh cổ có giá trị hàng trăm triệu!
Ông ta thực sự bị mù mắt rồi sao.
Báu vật vô song ở ngay bên cạnh nhưng ông ta lại bán nó với giá rẻ.
"Bức Yến Sơn này là của tôi! Tôi không bán nó nữa! Tôi sẽ trả lại mười nghìn tệ cho cậu ngay lập tức!"
Lý mập mạp hét lên, lao về phía Đỗ Kỷ.
Ông ta muốn đoạt lại bức Yến Sơn từ trong tay Đỗ Kỷ!
Làm sao Đỗ Kỷ có thể để cho ông ta thành công được?
Lý mập mạp trượt chân ngã như chó ăn phân!
"Lý mập mạp, ông đúng là không biết xấu hổ!"
“Ông dùng tranh giả để lừa người khác, cho dù bị phát hiện cũng không hoàn lại tiền cho người ta. Việc này không có gì sai, bởi vì đây là quy định đã có từ lâu ở giới chơi đồ cổ.”
Hàn Quỳnh chậm rãi khiển trách: “Ông đã bán bức tranh Ngũ Mã giả cho ngài Đỗ rồi. Cho dù ngài Đỗ có lấy được bức Yến Sơn gốc của Mễ Phất từ lớp xen kẽ của bức tranh giả này, ông cũng không thể vì hối hận mà cướp lại được! Ông thế này là đang tự hủy đi thương hiệu của chính mình đấy!”
“Tôi chẳng cần thương hiệu gì sất, tôi chỉ cần tiền thôi!”
Lý mập mạp lẩm bẩm như bị mất trí: “Một bức tranh cổ ngàn năm trị giá hàng trăm triệu lại bị tôi bán ra với giá mười nghìn tệ. Tôi mới là thằng mù! Tôi mới chính là người mới hiểu được chút da lông!"
Mọi người xung quanh đều thở dài tiếc thay cho Lý mập mạp.
Việc kinh doanh đồ cổ này thực sự không phải là việc mà ai cũng có thể làm tốt.
Cẩn thận cất đi bức Yến Sơn của Mễ Phất, Đỗ Kỷ và nhóm ba người của anh đã bị Hàn Quỳnh chặn lại ngay khi vừa mới rời khỏi phố Thư Hoạ.
“Ngài Đỗ, xin đợi một chút.”
"Thầy Hàn, ngài tìm tôi có việc gì sao?"
"Tranh chữ Yến Sơn này của Mễ Phất để mà nói, là một bảo vật trong số những tác phẩm nổi tiếng. Sắp tới, tôi và một số người bạn cũ trong giới đồ cổ có tổ chức một sự kiện. Đến lúc đó, liệu cậu có thể mang theo tranh chữ Yến Sơn của Mễ Phất này đến chơi một chút không? Không biết ý cậu thế nào nhỉ?"
Hàn Quỳnh chân thành ngỏ lời mời.
Đúng lúc Đỗ Kỷ đang tính lịch sự từ chối thì Tằng Hiểu Vân đã nhảy vào nói: "Được, tôi và con rể sẽ đến đúng giờ."
"Được rồi, vậy chúng ta kết bạn zalo đi. Tôi sẽ thông báo cho cậu về thời gian và địa điểm diễn ra sự kiện."
Hàn Quỳnh thêm zalo của Đỗ Kỷ và Tằng Hiểu Vân rồi vui vẻ rời đi.
“Mẹ à, con không có hứng thú với những hoạt động trong giới đồ cổ.”
"Cái đồ ngốc này, Hàn Quỳnh rất có tiếng trong giới đồ cổ đó. Chắc chắn rất nhiều bạn bè của ông ấy đều là người nhiều tiền. Chúng ta tham dự sự kiện này của họ rồi bán mấy bức tranh cổ của cậu đi sẽ kiếm được rất nhiều tiền đó."
Nghe Tằng Hiểu Vân nói như vậy, Đỗ Kỷ cũng không nói nên lời.
Mẹ vợ tương lai của mình thực sự yêu tiền đến tận xương tủy mà.