• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguỵ Hồng cũng không phải là kẻ ngốc.

Mối quan hệ giữa Diêu Mạn và Đỗ Kỷ ngay từ cái nhìn đầu tiên đã biết là không tầm thường rồi.

Vì vậy cô ta đã mượn gió bẻ măng, nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình.

"Cô đến bộ phận tài chính quyết toán lương tháng này đi. Ngày mai không cần phải đến châu báu Ngân Hoàng nữa, chúng ta không có loại nhân viên coi thường người khác."

"Cô Diêu, cô chỉ là cổ đông của Ngân Hoàng thôi. Cô không phải là tổng giám đốc của Ngân Hoàng. Cô không có quyền sa thải tôi!"

"Ha ha, tổng giám đốc của Ngân Hoàng chính là anh họ của tôi. Cô có nghĩ rằng anh ấy sẽ giữ lại cô nếu tôi nói với anh ấy những lỗi lầm mà cô đã mắc phải không?"

Diêu Mạn nhìn chằm chằm Ngụy Hồng, cười lạnh nói: "Cô ngày nào cũng ăn mặc quyến rũ như vậy, không phải là muốn dính lên người anh họ của tôi sao? Nói thật với cô, anh họ của tôi đã muốn đá cô ra ngoài từ lâu rồi."

"Cô Diêu, xin hãy tha cho tôi một con đường sống! Cha mẹ và em trai của tôi đều đang trông cậy vào tôi kiếm tiền để nuôi họ! Cuộc sống của tôi cũng không hề dễ dàng mà."

Nguỵ Hồng ngay lập tức cầu xin sự thương xót với đôi mắt đẫm lệ.

“Cô sống không dễ dàng thì có gì liên quan gì đến tôi?”

Diêu Mạn muốn trừng phạt Nguỵ Hồng thật nặng để lấy lòng Đỗ Kỷ.

Nếu cô ta có được bí quyết nấu ăn của Đỗ Kỷ thì Hoà Thịnh Lâu của nhà họ Diêu sẽ có thể thống trị ngành công nghiệp ăn uống của cả nước.

"Diêu Mạn, cô ta cũng không dễ dàng gì cả. Đừng ép người ta vào đường cùng."

Đỗ Kỷ mềm lòng trong giây lát, cầu xin cho Nguỵ Hồng một câu.

“Cảm ơn ngài Đỗ, cảm ơn ngài Đỗ!”

Ngụy Hồng cảm ơn Đỗ Kỷ.

Vừa rồi cô ta còn chế giễu Đỗ Kỷ quá đáng như vậy, không ngờ Đỗ Kỷ lại cầu xin thay cho mình.

"Nếu Đỗ Kỷ đã cầu xin thay cho cô rồi thì lần này tôi sẽ tha cho cô. Sao còn không mau lấy Chân Ái Vĩnh Hằng ra cho Đỗ Kỷ xem xét." Diêu Mạn cũng thuận nước đẩy thuyền.

"Cảm ơn cô Diêu. Tôi sẽ lấy ra ngay bây giờ."

Nguỵ Hồng lấy ra một hộp trang sức được chế tác tinh xảo, vừa mở ra, bảo bối bên trong lập tức tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.

"Chà, mỗi một viên kim cương ở trên chiếc vòng cổ này đều lớn quá đi. Ít nhất cũng phải được một carat!"

"Đẹp quá. Chẳng trách họ dám bán với giá năm trăm hai mươi vạn. Quả thực đáng đồng tiền bát gạo."

Đỗ Kỷ không để ý tới ý kiến ​​của mọi người, chỉ hỏi Dương Nhạc: “Thích không?”

Dương Nhạc muốn nói lại thôi.

Tô Lệ ngắt lời: "Chị họ của tôi thích thì có ích gì? Anh nhất định sẽ không mua nổi."

Đỗ Kỷ càng ngày càng ghét cái người phụ nữ Tô Lệ nói lắm này.

“Tôi đã chữa khỏi chứng ù tai của bà Trần, nhà họ Lý đã chuyển cho tôi một khoản tiền làm phần thưởng, đủ để mua chiếc vòng cổ này.”

Thật ra, nhà họ Lý chỉ đưa cho Đỗ Kỷ hai trăm vạn.

Đỗ Kỷ đã phải dùng số tiền tiết kiệm bù thêm ba trăm vạn của chính mình để mua được chiếc vòng cổ này.

Số tiền tiết kiệm của Đỗ Kỷ đã lên tới hơn mười tỷ.

Ba trăm vạn đối với anh chỉ là một số tiền nhỏ mà thôi.

Nhưng Trịnh Cương và Tô Lệ đều choáng váng trước lời nói của Đỗ Kỷ.

“Anh… anh thực sự có năm trăm vạn sao?”

Miệng của Trịnh Cương há to đến mức có thể nhét vừa hai quả trứng vịt vào.

Đỗ Kỷ lười để ý đến anh ta mà trực tiếp sử dụng dịch vụ Banking Online để chuyển 5.201.314 nhân dân tệ vào tài khoản của cửa hàng trang sức.

"Anh giàu thật đấy. Anh bỏ ra năm trăm vạn chỉ để mua một chiếc vòng cổ kim cương lấy lại thể diện cho bạn gái của anh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK