• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nửa năm trước, mẹ mua một bức tranh ở đây, đó là bức tranh vẽ con chim trên cành cao của Thẩm Châu. Lúc đó chủ cửa hàng nói với mẹ rằng bức tranh mà mẹ mua là hàng thật. Mẹ đã nhờ thầy của mẹ giám định nó, thầy cũng cho rằng đó là hàng thật. Hôm nay mẹ đến đây mới phát hiện thực ra có một bức tranh vẽ con chim trên cành cao nữa!”

“Nên là mẹ nghi ngờ, mẹ đã bị lừa.”

Đỗ Kỷ nói: “Ông chủ bán cho dì hàng giả nhưng vẫn giữ lại bản gốc trong cửa hàng và tiếp tục bán?”

"Ý của tôi chính là như thế."

Thẩm Châu cũng nổi tiếng như Đường Bá Hổ.

Một họa sĩ vĩ đại như Thẩm Châu không thể vẽ đi vẽ lại cùng một tác phẩm được.

Nếu có hai bức tranh con chim trên cành cao trên thị trường thì chỉ có một bức thật được thôi.

Còn lại đều là hàng giả do người khác sao chép.

Đỗ Kỷ đối mặt với chủ quán, chắp tay cười nói: “Ông chủ, ông có dám treo bức con chim trên cành cao của ông và bức con chim trên cành cao của mẹ vợ tôi cùng một chỗ để phân biệt thật giả không?”

“Yo, cậu đây là muốn giám định ngay tại chỗ à.”

Chủ cửa hàng họ Lý, là một người đàn ông mập mạp. Ông ta nhìn Đỗ Kỷ, khinh thường nói: “Nhìn tuổi còn trẻ của cậu đi, e rằng cậu còn không làm công việc gì liên quan đến giám định thư họa nhỉ?”

"Ha ha, tôi có biết giám định thư họa không? Ông phải thử xem mới biết được chứ?"

“Cứ thử đi, tôi muốn xem xem cái loại trẻ tuổi như cậu thì trình độ tới đâu.”

Tiếp theo, hai bức tranh con chim trên cành cao được trải trên hai chiếc bàn vuông lớn.

Cái bên trái thuộc về chủ cửa hàng, còn cái bên phải thuộc về Tằng Hiểu Vân.

Đỗ Kỷ nhìn kỹ một chút thì thấy rằng hai bức tranh này giống hệt nhau, rất khó để phân biệt là thật hay giả.

“Sao rồi cậu nhóc, cậu cảm thấy bức tranh nào là tác phẩm đích thực của Thẩm Châu thế?” Chủ cửa hàng cười hỏi.

Đỗ Kỷ không trả lời mà hỏi Tằng Hiểu Vân: "Mẹ vợ, bức tranh này mẹ mua hết bao nhiêu tiền?"

"Một trăm ngàn."

“Mẹ đã bị lừa rồi, bức tranh của mẹ là giả.”

Nghe xong lời này, Tằng Hiểu Vân đã hét vào mặt chủ cửa hàng họ Lý mập mạp kia: "Cái tên gian thương này, quả nhiên ông đã lừa tôi bằng bức tranh giả! Mau bồi thường tiền cho tôi đi!"

“Bồi thường? Bồi thường cái gì?”

Lý mập mạp cười lạnh: "Việc buôn bán thư họa không có việc lừa đảo gì cả. Nếu mua phải tranh giả, đó là do trình độ kém và nhãn lực không đủ. Đây là quy tắc cũ của giới chơi đồ cổ, chẳng lẽ bà không hiểu sao?"

Tằng Hiểu Vân không nói nên lời, nước mắt rưng rưng.

Lúc này Đỗ Kỷ lại nói: "Chủ của hàng Lý, bức tranh này của ông cũng là giả."

Câu nói này quả thật là một bước ngoặt khiến những người ăn dưa đang xem lập tức ríu rít.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cả hai bức tranh đều là giả?"

"Chủ cửa hàng Lý là chuyên gia về thư họa đó, ông ta không thể nhầm lẫn được chứ?"

"Hừm, có lẽ tất cả những bức tranh bán trong cửa hàng của Lý mập mạp đều là tranh giả. Nhưng ông Lý lại bán những bức tranh giả đó như là hàng thật."

“Không thể nào, nếu ông ta thực sự làm vậy thì cũng quá gian xảo rồi.”

Nghe được những lời này, Lý mập mạp rốt cuộc cũng không còn vững vàng được nữa.

Ông ta chế nhạo Đỗ Kỷ: "Thằng nhóc này không hiểu cái gì cả. Dựa vào đâu mà dám nói rằng tranh của tôi là giả?"

“Trong tay ông có một bản thật của bức chim trên cành cao. Ông đã sử dụng công nghệ in laser để in bản gốc lên trên giấy tuyên. Sau đó, ông làm cho giấy tuyên cũ đi, rồi coi giả thành thật, chuyên môn hại những người chỉ biết chút da lông kia. Nếu như có chuyên gia thực sự nhìn thấu thủ đoạn của ông, ông có thể khiến người ta choáng váng bằng cách lấy bức tranh thật ra."


Đỗ Kỷ nói chuyện rất chậm rãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK