• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ha ha, làm bác sĩ không kiếm được nhiều tiền như người dọn dẹp ở công ty lớn. Đỗ Kỷ, cậu khổ sở lắm phải không?"

"Đỗ Kỷ, cậu nên dứt khoát kiếm ăn bằng nghề khác. Gia nhập tập đoàn Hoành Phi làm người dọn dẹp đi. Anh Uông nhất định sẽ giúp cậu."

Những người này bề ngoài là đang an ủi Đỗ Kỷ.

Trên thực tế, tâm khẩu của họ không hề giống nhau. Trong lòng bọn họ đều đang giễu cợt Đỗ Kỷ là kẻ nghèo kiết xác.

Sắc mặt của Dương Chí Kiên, Tằng Hiểu Vân và Dương Nhạc đều khó coi.

Khi những người khác chế giễu Đỗ Kỷ, trên mặt của họ giống như bị người khác tát một cái.

Tên nhóc Đỗ Kỷ này gần như đã làm mất mặt tất cả bọn họ.

Lúc này, ngoài cửa phòng riêng truyền đến tiếng cãi vã.

"Anh Lưu, tôi rất xin lỗi. Hai mươi chai Mao Đài năm sao cuối cùng trong cửa hàng của chúng tôi đều được khách ở phòng riêng số 6 mua hết. Tôi đổi một loại rượu khác cho anh nhé?”

"Đổi ư? Đổi thế nào? Các loại rượu khác có thể tốt bằng Mao Đài năm sao không? Nói chuyện với người trong phòng số 6 để anh ta không mở mấy chai Mao Đài năm sao đó, đưa tất cả cho tôi."

"Việc này... việc này không dễ giải quyết đâu, anh Lưu, xin anh đừng làm khó tôi, tôi chỉ là một nhân viên thôi."

Uông Đức ở trong phòng riêng nghe được có người đang cố cướp rượu Mao Đài của mình lập tức trở nên tức giận.

Anh ta lao ra khỏi phòng riêng và hét lên: "Anh là ai? Tại sao tôi phải đưa rượu cho anh?"

Kết quả khi nhìn thấy anh Lưu này, anh ta sửng sốt: "Lưu Chấn Đông, hoá ra là anh à?"

“Uông Đức, chuyện gì thế, anh đang chiêu đãi khách ở Hoà Thịnh Lâu à?”

Hóa ra Lưu Chấn Đông này là đồng nghiệp của Uông Đức.

Uông Đức là giám đốc bộ phận mua sắm của Tập đoàn Hoành Phi, và Lưu Chấn Đông là giám đốc bộ phận kinh doanh của Tập đoàn Hoành Phi.

Hai người là đối thủ cạnh tranh, quan hệ tương đối kém.

"Uông Đức, tôi đã mời một số vị khách quý, họ sắp tới đây. Anh đã mua hết rượu thượng hạng ở Hoà Thịnh Lâu. Anh muốn tôi mang loại rượu gì đến để chiêu đãi các vị khách quý đây?"

Lưu Chấn Đông đè nén tức giận, thương lượng nói: "Nếu không, anh có thể nhường cho tôi những chai Mao Đài năm sao chưa mở ra kia, tôi sẽ bồi thường anh gấp ba lần giá thị trường."

"Quên đi. Chút tiền bồi thường ấy của anh, tôi thấy chướng mắt đấy.”

“Uông Đức, anh tuyệt đối không được đắc tội với những vị khách quý mà tôi đã mời.”

Lưu Chấn Đông trầm giọng nói: “Nếu không cho tôi rượu ngon thì anh nhất định sẽ hối hận.”

Trong lòng Uông Đức cảm thấy có chút sợ hãi.

Nhưng nếu Uông Đức nhường rượu ngon cho Lưu Chấn Đông thì thể diện của Uông Đức sẽ không giữ nổi.

Giữa lúc hai người đang bế tắc thì có tiếng bước chân vang lên, một người đàn ông sốt ruột nói: "Lưu Chấn Đông, cậu đang làm gì vậy? Tôi bảo cậu đi lấy mấy bình rượu ngon nhưng cậu ra ngoài lâu như vậy mà vẫn chưa lấy được à.”

"Chủ tịch Trần, ông đến vừa kịp lúc, Uông Đức mua hết rượu ngon. Tôi để anh ta nhường rượu ngon cho tôi nhưng anh ta có chết cũng từ chối."

Lưu Chấn Đông liếc nhìn Uông Đức, nhân cơ hội cáo trạng.

“Trần…Chủ tịch Trần.”

Khuôn mặt của Uông Đức tái nhợt vì sợ hãi.

Hóa ra Chủ tịch Trần này là ông chủ lớn của Uông Đức và là chủ tịch của Tập đoàn Hoành Phi, Trần Hoành Phi.

"Uông Đức, tối nay tôi định chiêu đãi gia đình anh họ tôi. Nghe nói cậu đã mua hết rượu ngon ở đây? Có thể cho tôi mấy chai được không? Tôi sẽ trả tiền cho cậu."

"Đương nhiên. Tôi còn mười chai Mao Đài năm sao chưa mở, tất cả rượu ngon này tôi sẽ đưa cho Chủ tịch Trần."

Uông Đức nói xong, nhanh chóng nháy mắt với người thân, bạn bè.

Khi biết người cướp rượu thực chất là ông chủ lớn của Uông Đức, những người thân, bạn bè cũng không dám nói gì.

Lúc này, Trần Hoành Phi nhận ra Đỗ Kỷ đang lẫn vào trong đám người.


"Ai, bác sĩ Đỗ, anh cũng ở đây à?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK