Chương 7: Bị tình địch đập tiền vào mặt
"Anh nghĩ mình là ai?"
Đỗ Kỷ tức giận mắng người mặc vest: “Anh không có tư cách gì xen vào chuyện giữa Dương Nhạc và tôi!”
Người đàn ông mặc vest không giận còn cười nói với Dương Nhạc: "Em hãy nói cho cậu ta biết tôi là ai."
"Lưu Tử Hào, đừng quấy rầy tôi nữa, tôi không thích anh!" Giọng điệu của Dương Nhạc trở nên lạnh lùng.
Người đàn ông mặc vest tên Lưu Tử Hào gật đầu, tức giận nói: “Không thích tôi cũng không sao nhưng tại sao lại thích thằng nhãi này? Nhìn bộ quần áo tồi tàn của cậu ta, chắc chắn cậu ta không có nhà, không có xe. Trong nhà cũng không có mỏ quặng. Cậu ta nuôi nổi em sao?"
"Tôi sẽ nuôi anh ấy!"
Chỉ mấy chữ đó của Dương Nhạc đã khiến Lưu Tử Hào chết lặng tại chỗ.
Sửng sốt mấy giây, Lưu Tử Hào quay đầu hỏi Đỗ Kỷ: “Nghe cô ấy nói như vậy, cậu cảm thấy thế nào?”
"Vợ sắp cưới của tôi thật hiền huệ."
Lời nói của Đỗ Kỷ như một cái gai, đâm sâu vào trái tim Lưu Tử Hào.
Lưu Tử Hào thấp giọng tức giận chế giễu: "Đỗ Kỷ, tôi nhớ kỹ cậu, cậu đúng là không cần mặt mũi. Một người đàn ông trưởng thành lại để cho phụ nữ nuôi. Cậu còn là đàn ông không?"
"Ha ha, anh dụ dỗ vị hôn thê của tôi mà còn mặt mũi để mắng tôi ư? Nếu không im miệng, tôi sẽ đánh anh." Giọng điệu Đỗ Kỷ càng lạnh lùng hơn.
Cuộc cãi vã thu hút người qua đường gần đó. Họ chỉ chỏ vào ba người Đỗ Kỷ.
"Ha ha, hai người đàn ông đang tranh giành một người phụ nữ. Mọi người nghĩ người phụ nữ sẽ chọn ai?"
"Một người đi xe đạp còn người kia lái chiếc BMW. Nếu bạn là phụ nữ, bạn sẽ chọn ai?"
"Tất nhiên là tôi chọn người đàn ông BMW. Nhưng người phụ nữ đó có vẻ coi thường người đàn ông BMW đấy."
Những bình luận này càng khiến Lưu Tử Hào thêm khó chịu.
Anh ta lớn tiếng nói: "Dương Nhạc, nếu em rời xa cậu ta để làm bạn gái của anh. Đời này anh chỉ tốt với em. Hơn nữa, một số công ty dược phẩm thuộc tập đoàn Lưu thị của nhà anh sẽ cung cấp các loại thuốc cho bệnh viện của em với giá chỉ bằng một nửa giá thị trường.”
Dương Nhạc có chút do dự.
Trong nhà Lưu Tử Hào có mấy nhà máy dược phẩm là kênh cung cấp thuốc quan trọng cho Bệnh viện của nhà họ Dương.
Vì vậy, cho dù Lưu Tử Hào có mặt dày mày dạn quấy rầy Dương Nhạc, khiến Dương Nhạc chán ghét lại buồn rầu thì Dương Nhạc cũng không dám cắt đứt hoàn toàn với Lưu Tử Hào.
Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Dương Nhạc, Đỗ Kỷ đoán rằng giữa nhà Lưu Tử Hào và nhà họ Dương nhất định có xung đột lợi ích nào đó.
Vì vậy Đỗ Kỷ ngắt lời: "Lưu Tử Hào, xem ra nhà anh khá giàu có."
"Ha ha, thu nhập một ngày của tôi còn nhiều hơn thu nhập một năm của cậu."
Lưu Tử Hào vỗ vỗ mui xe, tiếp tục trào phúng Đỗ Kỷ: “Cậu có biết đây là loại xe gì không? BMW X7 phiên bản cao cấp! Cho dù cậu có bán gan thận cũng vẫn không mua nổi chiếc xe này!"
Thật kiêu ngạo!
Thật là khinh thường người khác!
Ngay cả những quần chúng ăn dưa đang vây xem cũng có chút đồng cảm với Đỗ Kỷ, kẻ yếu đuối thất bại này.
Chàng trai hộ Đỗ kia bị phú nhị đại dụ dỗ vị hôn thê của mình ngay trước mặt, lại còn dùng một chiếc ô tô sang trọng tát thẳng vào mặt. Vậy mà cậu ta lại không có lực phản kích.
Như vậy có phải là người thất bại không?
Như vậy có yếu đuối không?
Sao không đấm anh ta vài cái?
Con người có thể nghèo nhưng không thể hèn được!
Ngay lúc đám người ăn dưa đang hy vọng Đỗ Kỷ và Lưu Tử Hào đánh nhau thì Đỗ Kỷ đột nhiên giơ tay trái lên, lắc lắc chiếc đồng hồ trên cổ tay trái, lạnh lùng nói: “Lưu Tử Hào, lúc anh đỗ xe, gương chiếu hậu của anh đã va vào đồng hồ của tôi, anh phải bồi thường cho tôi."
Mọi người nhìn kỹ, quả nhiên nhìn thấy trên mặt đồng hồ có một số vết nứt rõ ràng.
Chỉ là chiếc đồng hồ của Đỗ Kỷ trông rất cũ, hẳn là không đáng bao nhiêu tiền.
"Mẹ kiếp! Chỉ là một chiếc đồng hồ nát thôi. Tôi sẽ trả cho cậu một nghìn tệ. Đủ rồi chứ?"
Lưu Tử Hào cười lạnh, lấy ví ra, đếm một ngàn tệ, cố ý ném vào mặt Đỗ Kỷ.
Đỗ Kỷ quay người tránh những tờ tiền đó, để chúng rơi vãi trên mặt đất.
Sau đó anh liếc nhìn Lưu Tử Hào, lười biếng nói: "Một nghìn tệ? Ha ha, số tiền này chỉ đủ mua một chiếc đồng hồ bình thường. Chiếc đồng hồ này của tôi là đồ cổ, trên thị trường cũng khó mua được."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, tiến lại gần xem.
Trong khoảng một thập kỷ qua, mức sống của người dân đã được cải thiện đáng kể, mọi người ít nhiều đều có tiền dư.
Nếu có nhiều tiền, phải tìm cách bảo toàn giá trị của nó, và việc mua đồ cổ không chỉ có thể bảo toàn giá trị mà còn tăng giá trị của nó.
Lưu Tử Hào cũng thích mua đồ cổ, vừa có thể học đòi văn vẻ mà lại kiếm được rất nhiều tiền.
Đáng tiếc trong bụng Lưu Tử Hào không có bao nhiêu mực, mua đồ cổ cũng không có con mắt tinh tường.
Anh ta nhìn đồng hồ của Đỗ Kỷ, xem xét nó cẩn thận.
Sau đó, anh ta chế nhạo Đỗ Kỷ, nói: "Rõ ràng chỉ là một chiếc đồng hồ nát nhưng cậu lại nói chiếc đồng hồ này là đồ cổ. Chẳng phải chỉ muốn lừa thêm tiền của tôi à?"
Nói xong, anh ta móc trong ví ra tất cả những tờ tiền có giá một trăm tệ ra, giễu cợt nói: “Đỗ Kỷ, tôi không tranh cãi với cậu, số tiền này chừng năm ngàn, tôi sẽ bồi thường hết cho cậu! Đủ rồi chứ?"
Vừa dứt lời, Lưu Tử Hào đã ném toàn bộ tờ một trăm tệ vào người Đỗ Kỷ.
Đỗ Kỷ không hề né tránh, để cho những tờ tiền đập vào người mình.
Lưu Tử Hào cười ha ha.
Cảm giác dùng tiền tát vào mặt Đỗ Kỷ, chà đạp lòng tự trọng của Đỗ Kỷ thật sướng!
Ngay lúc Lưu Tử Hào đang hưng phấn, Đỗ Kỷ cuối cùng cũng bật chế độ độc miệng.
"Hừ, Lưu Tử Hào, xem ra anh chỉ là một tên ngốc nhà giàu mà thôi. Hãy cùng tôi đến Tập Cựu Cư. Các chuyên gia ở đó trình độ không tồi, danh tiếng cũng tốt. Họ sẽ nói cho anh biết chiếc đồng hồ này của tôi rốt cuộc nó đáng giá bao nhiêu?
Lời này vừa nói ra, mọi người càng thêm kinh ngạc.
Tập Cựu Cư là một cửa hàng đồ cổ cũ gần đó đã mở được bảy mươi đến tám mươi năm.
Sự nổi tiếng và danh tiếng của Tập Cựu Cư rất tốt.
Nhìn thấy Đỗ Kỷ kéo Lưu Tử Hào đi đến Tập Cựu Cư để giám bảo, những người qua đường thích xem náo nhiệt cũng bắt đầu reo hò và chủ động dẫn đường cho Đỗ Kỷ.
Chẳng bao lâu, đám người Đỗ Kỷ cũng đi đến Tập Cựu Cư.
Cửa hàng đồ cổ này thực sự cổ kính, thực lực không tầm thường.
Các kệ lớn trong cửa hàng đều được làm bằng gỗ gụ.
Trên kệ bày đủ loại đồ cổ, đồ sứ các kiểu dáng khác nhau.
Một số khách hàng trông có vẻ giàu có đang vây quanh một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi.
Người đàn ông trung niên này là ông Từ, chủ cửa hàng của Tập Cựu Cư.
Nhìn thấy đám người Đỗ Kỷ bước vào cửa hàng, ông Từ đang giới thiệu đồ cổ cho khách hàng, thuận miệng chào hỏi: "Chắc các vị lần đầu đến cửa hàng của chúng tôi phải không? Chào mừng đến đây."
"Chưởng quầy Từ, ông không biết tôi nhưng tôi đã nghe nói qua trình độ cùng danh tiếng của ông."
Đỗ Kỷ đưa chiếc đồng hồ cho chưởng quầy Từ, cười nói: “Phiền ông đánh giá cho tôi chiếc đồng hồ này.”
Sau khi cầm lấy chiếc đồng hồ, cẩn thận xem xét một lần, chưởng quầy Từ gật đầu giải thích: “Chiếc đồng hồ này không tồi. Đúng là cổ vật từ hơn trăm năm trước. Đáng tiếc, trên vỏ có một vết nứt. Cái khuyết điểm này đã làm cho gía trị của chiếc đồng hồ này giảm từ bảy mươi đến tám mươi phần trăm."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Không ngờ chiếc đồng hồ vỡ của Đỗ Kỷ lại là đồ cổ.
"Chưởng quầy Từ, nếu trên vỏ chiếc đồng hồ này không có vết nứt thì ông cảm thấy chiếc đồng hồ này có thể bán được bao nhiêu?" Lưu Tử Hào không khỏi hỏi.
"Chuyện này... đại khái có thể bán được mười lăm vạn tệ."
Mọi người nghe xong lời này, lại lần nữa chấn kinh.
Không ai nghĩ rằng chiếc đồng hồ của Đỗ Kỷ trị giá những mười lăm vạn tệ!
Đối với người bình thường, mười lăm vạn đã được coi là một số tiền rất lớn.
Những người làm công ăn lương bình thường có lẽ không có khả năng chịu nổi khoản bồi thường lớn đến như vậy!
"Hừ, không phải chỉ mười lăm vạn thôi sao? Lưu Tử Hào tôi còn có khả năng chi trả!" Lưu Tử Hào giả vờ không để ý lạnh lùng nói.
Thực ra anh ta cũng cảm thấy có chút đau thịt vì không muốn bồi thường nhiều tiền như vậy!
Nhưng anh ta không muốn mất mặt trước mặt Dương Nhạc và những người khác.
Ngay khi Lưu Tử Hào hỏi số WeChat của Đỗ Kỷ để định chuyển mười lăm vạn tệ cho Đỗ Kỷ thì Đỗ Kỷ đột nhiên cười nói: "Chưởng quầy Từ, haha, mười lăm vạn tệ có quá thấp không? Ông nhìn kỹ hơn đi."
Một hòn đá khuấy động cả ngàn sóng!
Đỗ Kỷ vừa dứt lời đã khiến mọi người kinh ngạc!
"Đỗ Kỷ, mười lăm vạn với cậu còn ít sao? Cậu quá tham lam rồi đấy!"
Lưu Tử Hào là người đầu tiên tỉnh táo lại, không khỏi chửi rủa.
Đám đông ăn dưa lần lượt gật đầu. Bọn họ cũng cảm thấy Đỗ Kỷ có chút tham lam.
Một khách hàng đến Tập Cựu Cư không khỏi thuyết phục Đỗ Kỷ: “Anh bạn trẻ, trình độ của chưởng quầy Từ nổi tiếng trong giới đồ cổ. Ông ấy nói rằng đồng hồ của cậu trị giá mười lăm vạn tệ có nghĩa là cậu không thể bán đến giá mười sáu vạn. Cậu nên biết đủ mà dừng đi."
"Ông chủ Ngưu nói đúng, chàng trai trẻ, cậu có thể nhận được mười lăm vạn bồi thường đã thật may mắn."
"Làm người đừng quá tham lam, hãy hài lòng với những gì mình có."
Những quần chúng đang ăn dưa đều đang nói thay Lưu Tử Hào.
Thậm chí, chưởng quầy Từ còn tận tình khuyên bảo với Đỗ Kỷ: “Anh bạn trẻ, dựa vào chính mình và chăm chỉ để làm giàu mới là con đường đúng đắn. Kiếm tiền bằng cách moi tiền người khác chính là đi đường tắt. Tôi khuyên cậu đừng đi lạc đường."
Thấy mọi người đổ lỗi cho Đỗ Kỷ, Dương Nhạc cũng hoảng hốt.
Cô nhỏ giọng nói: “Đỗ Kỷ, mười lăm vạn đã nhiều rồi, chúng ta cầm tiền rồi nhanh chóng rời đi thôi.”
"Haha, Dương Nhạc, em không hiểu đâu. Chưởng quầy Từ đã đánh giá quá thấp giá trị chiếc đồng hồ của anh. Nếu anh chỉ nhận số tiền bồi thường là mười lăm vạn tệ, anh sẽ bị lỗ lớn."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều xôn xao.
Những quần chúng ăn dưa đều hướng sự chú ý về phía chưởng quầy Từ, người đang có vẻ mặt khó coi.
“Vả mặt, Đỗ Kỷ nói như vậy, không phải tát vào mặt tôi mà là đang tát vào mặt chưởng quầy Từ chủ tiệm và Tập Cựu Cư!" Trong lòng Lưu Tử Hào mừng như nở hoa.
Tập Cựu Cư là một cửa hiệu lâu đời, tài đại khí thô.
Hiện tại Đỗ Kỷ trêu chọc vào Tập Cựu Cư, Lưu Tử Hào muốn xem sau đó Đỗ Kỷ sẽ xử lý như thế nào.