Người đàn ông tên là Trịnh Cương, anh ta là chồng sắp cưới của Tô Lệ.
Tô Lệ và Trịnh Cương dự định kết hôn vào cuối năm nay.
Hôm nay, Trịnh Cương và Tô Lệ đi thử váy cưới, chụp ảnh cưới.
Dương Nhạc đồng ý làm phù dâu cho Tô Lệ. Vì thế hôm nay cô cũng đi thử váy phù dâu.
Chụp ảnh cưới xong, Tô Lệ lại muốn ghé vào một cửa hàng trang sức nên Dương Nhạc phải tiếp tục chạy cùng cô.
Nhưng không ngờ Dương Nhạc lại gặp Đỗ Kỷ ở đây.
"Đỗ Kỷ phải không? Anh dựa vào cái gì mà đòi đuổi theo Dương Nhạc? Hai người yêu nhau bao lâu rồi?" Tô Lệ liếc nhìn quần áo của Đỗ Kỷ, thuận miệng hỏi.
“Tôi dựa vào da mặt dày và sự kiên trì của mình.”
"Ha ha."
Lời nói của Đỗ Kỷ đã khiến nhiều người trong cửa hàng bật cười.
"Anh đang nói đùa à, anh tới cửa hàng trang sức là muốn mua trang sức cho ai?" Tô Lệ thẳng thắn nói.
Đỗ Kỷ không trả lời vấn đề này.
“Lệ Lệ, đừng nói nhiều thêm nữa.”
Trịnh Cương mắng Tô Lệ một câu, cười hỏi Đỗ Kỷ: "Anh Kỷ, anh đang phát tài ở đâu thế?"
"Tôi chỉ làm việc ở bệnh viện nhà họ Dương thôi, lương thấp lắm, không phát tài được đâu".
"Vậy thì anh càng phải cố gắng hơn nữa. Anh cũng lớn tuổi rồi, không có tiền thì sao mà cưới vợ được? Làm sao có thể nuôi vợ con được? Chẳng lẽ anh dự định ở rể ở nhà họ Dương, để nhà họ Dương nuôi anh sao?"
Lời này tưởng chừng như là một lời khích lệ nhưng thực chất lại là một lời mỉa mai.
Trịnh Cương này thật ra có ý nghĩ bẩn thỉu đối với Dương Nhạc.
Đáng tiếc, Trịnh Cương đã gạo nấu thành cơm với Tô Lệ mất rồi.
Tô Lệ mạnh mẽ mà ngang ngược, nhà họ Tô và nhà họ Trịnh cũng có quan hệ làm ăn.
Nếu Trịnh Cương bỏ rơi Tô Lệ và theo đuổi Dương Nhạc, Tô Lệ và nhà họ Tô chắc chắn sẽ tìm Trịnh Cương tính sổ.
Mà cha mẹ của Trịnh Cương để tiếp tục làm ăn với nhà họ Tô và bảo toàn lợi ích kinh tế, nhất định sẽ nghiêm khắc trừng trị Trịnh Cương – kẻ đã bội tình bạc nghĩa.
Cái giá phải trả cho việc phản bội Tô Lệ và theo đuổi Dương Nhạc là quá cao.
Trịnh Cương không đủ khả năng chơi.
Vì vậy, Trịnh Cương chỉ có thể giấu kín những suy nghĩ bẩn thỉu về Dương Nhạc vào sâu trong lòng.
Thực lực kinh tế của Đỗ Kỷ kém xa Trịnh Cương.
Ít nhất đó là những gì mà bản thân Trịnh Cương nghĩ.
Tuy nhiên, Đỗ Kỷ, một tên nghèo kiết xác, đã theo đuổi được Dương Nhạc - một người đẹp tuyệt vời.
Điều này khiến Trịnh Cương vô cùng ghen tị.
Bất cứ khi nào có cơ hội, Trịnh Cương sẽ chế nhạo Đỗ Kỷ - cái tên nghèo nàn đó.
Hơn nữa anh ta cũng rất âm hiểm, anh ta sẽ không vô cớ mà mắng Đỗ Kỷ là đồ nghèo nàn.
Anh ta mỉa mai chế nhạo Đỗ Kỷ dưới vỏ bọc khuyên nhủ Đỗ Kỷ làm việc chăm chỉ để kiếm tiền.
"Đỗ Kỷ, để tôi nói cho anh biết, cha mẹ của Dương Nhạc, tức là cô họ và chú họ của tôi đều là những người yêu tiền. Nếu anh không có tài sản khoảng năm sáu trăm vạn, họ nhất định sẽ không cho phép anh kết hôn với Dương Nhạc.”
Tô Lệ vừa nói vừa nhìn những chiếc nhẫn kim cương.
Đỗ Kỷ không gật đầu thì cũng cười khổ.
Dương Nhạc lại có chút không hài lòng với Tô Lệ.
Lúc này Tô Lệ đã chọn một chiếc vòng cổ kim cương.
Người hướng dẫn mua sắm vội vàng khen ngợi: “Phu nhân thật có mắt thẩm mỹ mà. Chiếc vòng cổ này là món trang sức được ưa chuộng nhất trong cửa hàng chúng tôi đó, giá cũng rất đẹp, 201314, từ đồng âm là yêu em một đời một kiếp. Rất là may mắn đó ạ. Chồng ngài nếu mua về tặng cho ngài làm quà thì hôn nhân của ngài sẽ hạnh phúc, viên mãn trọn đời đó.”