Chương 12: Phú hào quỳ liếm nhà nghèo
"Anh Dương, anh không cần thương hại nó, cứ để nó tiếp tục quỳ đi!"
"Tên khốn này không đáng để anh thương hại!"
Hai tay Lưu Quân nắm lấy tay Dương Chí Kiên, trìu mến nói: “Anh Dương, chúng ta là bạn cũ đã hợp tác nhiều năm. Thật không ngờ thằng bất hiếu Lưu Tử Hào này lại dám cắt đứt nguồn cung cấp thuốc cho bệnh viện của anh. Chuyện này thật sự không phải là ý của tôi. Hơn nữa, trước đó tôi cũng không biết gì. Nếu tôi nói dối, tôi sẽ bị sét đánh, đoạn tử tuyệt tôn!
"Chủ tịch Lưu, xin đừng thề nữa. Tôi tin anh không biết gì cả."
"Khi biết Lưu Tử Hào cắt nguồn cung cấp thuốc cho bệnh viện của anh, tôi lập tức đánh Lưu Tử Hào. Nếu anh không tin thì cứ xem vết thương của nó."
Nói xong, Lưu Quân bảo Lưu Tử Hào cởi áo ra.
Hít!
Tập thể quần chúng ăn dưa đều hít khí lạnh.
Chỉ thấy trên tấm lưng trần của Lưu Tử đầy vết roi và vết máu loang lổ.
Lưu Quân này xuống tay thật tàn nhẫn, tâm còn ác hơn, ông ta vậy mà đánh đứa con trai duy nhất của mình tàn nhẫn như vậy!
"Chủ tịch Lưu, tôi sẽ nhờ Đỗ Kỷ chữa trị vết thương cho con trai ông ngay bây giờ. Đừng lo lắng, tay nghề y thuật của Đỗ Kỷ rất tốt, chắc chắn sẽ không để lại bất kỳ vết sẹo nào trên cơ thể cậu Lưu."
Dương Chí Kiên nói xong bèn nháy mắt với Đỗ Kỷ.
"Chú Dương, nếu chú không tha thứ cho cháu thì cháu sẽ không chữa trị vết thương." Lưu Tử Hào lớn tiếng nói.
Đỗ Kỷ thầm mắng: Cứ tiếp tục giả vờ đi, ông đây cũng không muốn chữa trị vết thương cho anh đâu!
"Ai, loại chuyện nhỏ này tôi vốn không để trong lòng đâu." Dương Chí Kiên nói.
"Anh Dương thật là người có tấm lòng nhân hậu. Đừng lo lắng, tập đoàn Lưu thị của chúng tôi sẽ tiếp tục bán thuốc cho bệnh viện nhà họ Dương của anh. Hơn nữa, giá thuốc chỉ bằng một nửa giá thị trường."
"Cảm ơn chủ tịch Lưu!"
Dương Chí Kiên kích động chắp tay: "Sau này, nếu Chủ tịch Lưu có việc gì cần tôi, Dương Chí Kiên này rất chào đón. Chỉ cần trong khả năng của tôi, tôi nhất định sẽ làm."
Tằng Hiểu Vân và Dương Nhạc cũng cảm ơn Lưu Quân.
Lưu Quân này thật sự là một người đàn ông tốt, biết điều, không bao che người thân!
Con trai ông ta đã làm sai lại trả thù bằng cách cắt nguồn cung cấp thuốc cho Bệnh viện nhà họ Dương của chúng ta.
Sau khi biết chuyện, ông ta không những đánh đập con trai mình mà còn ép con trai mình phải quỳ xuống thừa nhận lỗi lầm của mình với nhà họ Dương.
Quan trọng hơn, ông ta sẵn sàng tiếp tục bán thuốc cho bệnh viện nhà họ Dương với giá cực rẻ.
Đây chỉ đơn giản là một nửa bán nửa miễn phí, điều này mang lại cho nhà họ Dương một lợi thế rất lớn.
"Anh Dương, hiện tại hiểu lầm giữa chúng ta đã được giải quyết, anh có thể tới chào hỏi Mạnh Quảng, con trai cả của nhà họ Mạnh ở Thường Dương một chút. Xin cậu ta buông tha cho nhà họ Lưu chúng tôi không?"
Khuôn mặt Lưu Quân nhìn Dương Chí Kiên với vẻ chân thành.
"Nhà họ Mạnh ở Thường Dương sao?" Vẻ mặt Dương Chí Kiên nghi hoặc: "Tôi đã nghe nói đến danh tiếng của nhà họ Mạnh ở Thường Dương. Tuy nhiên, tôi không biết con trai cả của Mạnh Lôi nhà họ Mạnh đâu!"
Lưu Quân hoàn toàn không tin: "Anh Dương, chuyện đã đến nước này, anh đừng diễn kịch cho tôi xem nữa được không? Nhà họ Lưu chúng tôi đã bị cậu chủ Mạnh chỉnh rất thảm."
"Tôi thực sự không biết cậu chủ Mạnh."
Dương Chí Kiên cười khổ nói: "Làm sao một siêu tài phiệt như cậu ta lại có thể có giao tình gì với một ông chủ nhỏ như tôi chứ?"
Thấy vẻ mặt Dương Chí Kiên bình tĩnh, không có vẻ gì là đang nói dối, Lưu Quân nói: “Thành thật mà nói, ngay khi thằng nhãi này vừa mới đắc tội anh, cậu chủ Mạnh đã bắt đầu tấn công nhà họ Lưu chúng tôi. Chuyện này quá trùng hợp. Cho nên tôi nghĩ giao tình giữa nhà họ Dương của anh và nhà họ Mạnh rất khác thường."
"Chủ tịch Lưu, nhà họ Dương chúng tôi cùng lắm cũng chỉ là một gia đình khá giả. Chúng tôi không có quan hệ sâu xa hay bối cảnh gì cả. Chúng tôi và nhà họ Mạnh ở Thường Dương không có chút giao tình nào." Dương Chí Kiên nhẹ nhàng nói.
Lưu Quân trầm mặc một hồi, đột nhiên quay người nhìn chằm chằm Đỗ Kỷ: “Cậu biết Mạnh Quảng. Chính cậu là người để Mạnh Quảng hạ bệ nhà họ Lưu chúng tôi đúng không?”
Lưu Quân này quả thực là một một người từng trải, đã lăn lộn ở xã hội nhiều năm.
Ông ta thực sự đã đoán đúng, Đỗ Kỷ là kẻ chủ mưu đằng sau hậu trường.
"Haha, Chủ tịch Lưu, ngài cũng đừng đoán mò."
Trong lòng Đỗ Kỷ rất khâm phục Lưu Quân nhưng ngoài miệng lại cười nói: “Tôi chỉ là một người làm công ăn lương, lương một tháng một ngàn năm trăm tệ, ngài cho rằng siêu tài phiệt như Mạnh Quảng sẽ kết bạn với một kẻ nghèo khổ như tôi sao? "
Đỗ Kỷ nói có lý. Ba người họ Dương và đồng nghiệp của Đỗ Kỷ đều nghĩ như vậy.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Lưu Quân đột nhiên vang lên.
Trong điện thoại, nữ thư ký hoảng sợ hét lên: "Không tốt rồi, sếp, người của Cục điều tra kinh tế đến kiểm tra tài khoản. Tất cả tài khoản ngân hàng của chúng ta đã bị phong tỏa, chuỗi vốn của chúng ta đã bị cắt đứt!"
Giọng của cô ta lớn đến mức có rất nhiều người xung quanh Lưu Quân đều nghe thấy.
Sắc mặt Lưu Quân tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy xuống.
Ông ta đột ngột cúp điện thoại của nữ thư ký và bấm số của vài người bạn.
Từ một người bạn ông ta biết được số điện thoại của Mạnh Quảng, ngay lập tức gọi cho cậu ta.
Mạnh Quảng nhận điện thoại.
Lưu Quân bắt đầu cầu xin Mạnh Quảng thương xót.
"Cậu chủ Mạnh, cầu xin cậu hãy thả cho gia đình tôi một con đường sống."
"Nếu cậu tiếp tục trừng phạt tôi thì cả nhà tôi sẽ phải lên sân thượng, nhảy lầu mất!"
Trông ông ta thật khốn khổ, giống như một kẻ ăn xin, không giống một phú hào có tài sản ròng hàng trăm triệu!
Mạnh Quảng chỉ nói vài câu rồi cúp điện thoại.
Sau đó, Lưu Quân vứt điện thoại di động đi, đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt Đỗ Kỷ, dập đầu liên tục.
Bang bang bang bang!
Lưu Quân quỳ lạy rất mạnh mẽ. Chỉ trong chốc lát, máu bắt đầu xuất hiện trên trán ông ta.
Gia đình ba người của Dương Nhạc, Lưu Tử Hào và nhiều người khác đang vây xem đều sửng sốt.
Họ nằm mơ cũng không ngờ rằng, một người đàn ông giàu có với tài sản ròng hàng trăm triệu như Lưu Quân, lại đột nhiên quỳ lạy Đỗ Kỷ, một tên nghèo kiết xác.
"Cha, người làm cái gì vậy? Vì sao phải quỳ lạy Đỗ Kỷ? Cậu ta chỉ là một kẻ nghèo hèn mà thôi!"
Lưu Tử Hào muốn ngăn cản Lưu Quân.
"Tao không chỉ phải lạy Đỗ Kỷ, mày cũng phải quỳ lạy Đỗ Kỷ, thừa nhận lỗi lầm của mình. Trán mà không thấy máu thì chúng ta không thể dừng lại!"
Nghe Lưu Quân nói như vậy, Lưu Tử Hào và những người khác càng thêm bối rối.
"Cha, là bởi vì nhà họ Lưu của chúng ta sắp phá sản, mới đả kích người rất lớn, cho nên mới phát điên nói nhảm à?"
"Tao không bị điên."
Lưu Quân hạ giọng vừa lạy vừa nói: “Mạnh Quảng bảo chúng ta phải quỳ lạy Đỗ Kỷ, không nhìn thấy máu thì không thể dừng lại. Nếu làm được, cậu ta sẽ để lại cho chúng ta ba trăm vạn. Nếu không làm được thì cậu ta sẽ để chúng ta trở thành kẻ ăn xin không xu dính túi!
Lưu Tử Hào sợ hãi.
Anh ta không bao giờ nghĩ đến người thực sự có mối quan hệ thân thiết với Mạnh Quảng không phải là gia đình ba người của Dương Chí Kiên, mà là Đỗ Kỷ, một tên nghèo kiết xác!
Mẹ kiếp, không ngờ Đỗ Kỷ lại có một người bạn tuyệt vời như vậy!
Vậy thì tại sao Đỗ Kỷ lại cải trang thành một tên nghèo kiết xác và làm việc ẩn dật trong bệnh viện nhà họ Dương chứ?
Chẳng lẽ Đỗ Kỷ đang theo đuổi Dương Nhạc?
Mặc dù hiện nay giả vờ nghèo để tán gái không phải là hiếm nhưng cách tán gái phổ biến nhất hiện nay chính là tiêu tiền chứ?
Lúc này, Lưu Quân tiếp tục thấp giọng nói: "Đừng tiết lộ quan hệ giữa Đỗ Kỷ và Mạnh Quảng. Nếu không, Mạnh Quảng nhất định sẽ tìm người khiến chúng ta biến mất khỏi thế giới này đấy."