"Một ngàn năm trăm tệ một tháng."
"Một ngàn năm trăm tệ, số tiền ít ỏi này có thể làm được gì? Tôi mời bạn bè một bữa ăn ở bên ngoài cũng đã tốn hơn một ngàn năm trăm tệ."
Khương Đức Thắng cười nhạo nói: "Ông chủ của cậu là ai? Ông ta không phải là quá keo kiệt sao?"
Vừa nghe thấy vậy, khuôn mặt của Tằng Hiểu Vân đã tái xanh.
Ông chủ của Đỗ Kỷ không phải là Dương Chí Kiên và Tằng Hiểu Vân sao?
Cái tên lập trình viên Khương Đức Thắng này thực sự khiến người chán ghét.
Chẳng trách đều nói lập trình viên không tìm được một người vợ tốt.
Lúc này Đỗ Kỷ mới nói: “Sếp của tôi chính là cha vợ, mẹ vợ tương lai của tôi, họ đã đồng ý gả đứa con gái quý giá của họ cho tôi. Điều này so với lương tháng trăm vạn còn làm tôi cảm thấy thỏa mãn và vui mừng hơn.”
Nghe Đỗ Kỷ nói như vậy, trong lòng Dương Nhạc cảm thấy ấm áp.
Trong lòng Tằng Hiểu Vân cũng cảm thấy rất thoải mái.
Thằng nhóc Đỗ Kỷ này thật biết cách nói chuyện, làm mát mặt mình.
"Ha ha, xem ra cậu chỉ yêu sắc đẹp, không yêu tiền tài."
Khương Đức Thắng cười lạnh nói: "Cậu cứ vậy thì sao có thể kiếm được mức lương tháng trăm vạn chứ? Về sau mà lương tháng của cậu có thể hơn vạn đã không tệ rồi."
Dừng một chút, Khương Đức Thắng lại hỏi Đỗ Kỷ: "Tại sao cậu lại đến Nhất Phẩm Giang Sơn? Cậu muốn mua nhà ở Nhất Phẩm Giang Sơn à? Không đúng, nhất định cậu không đủ tiền mua."
“Chắc chắn là cha vợ và mẹ vợ giúp cậu mua nhà.”
"Chết tiệt, cậu thật may mắn. Cha vợ và mẹ vợ cậu không chỉ gả cho cậu cô con gái xinh đẹp của họ mà còn giúp cậu mua một căn nhà cưới ở Nhất Phẩm Giang Sơn. Cho dù cậu có là tên ở rể thì cũng coi như kiếm lớn.”
Khương Đức Thắng càng nói càng kích động, càng nói càng lớn tiếng.
Cậu ta vừa giễu cợt vừa có chút ghen tị với Đỗ Kỷ.
Đỗ Kỷ cười lạnh nói: “Tôi sẽ không ở rể. Chính tôi bỏ tiền ra mua nhà.”
"Chỉ với số tiền làm công ít ỏi của cậu mà còn muốn mua một căn nhà ở Nhất Phẩm Giang Sơn sao?"
Khương Đức Thắng cười lạnh nói: "Tôi đoán cậu thậm chí không đủ tiền mua một cái cây ở đây."
“Nếu tôi có đủ tiền thì sao?” Đỗ Kỷ cười nói.
Anh đang đào một cái hố cho Khương Đức Thắng nhảy xuống.
"Nếu cậu có đủ khả năng, tôi sẽ livestreams mukkbang."
Khương Đức Thắng cười khẩy nói: "Cậu có biết một căn nhà ở đây giá bao nhiêu không? Căn nhà bình thường nhỏ nhất có diện tích một trăm năm mươi mét vuông, một mét vuông giá năm vạn. Tổng giá là bảy trăm năm mươi vạn. Bao gồm cả chi phí trang trí, ước chừng hơn tám trăm vạn. Với chút lương tháng một ngàn năm trăm tệ kia của cậu thì dù có làm đến chết cũng không mua nổi nhà ở đây.”
“Tôi không muốn mua một căn nhà bình thường, tôi muốn mua một căn biệt thự lớn.” Đỗ Kỷ cười nhẹ.
"Ha ha, dù sao thì khoác lác cũng sẽ không phải đóng thuế, cậu cứ cố gắng thổi phồng đi."
Khương Đức Thắng khinh thường nói: “Tiền lương hàng tháng của tôi là hai vạn tệ, gia đình tôi có kha khá tiền tiết kiệm mà tôi thậm chí không đủ tiền mua một căn biệt thự. Lương hàng tháng của cậu là một ngàn năm trăm tệ, còn muốn mua một căn biệt thự bằng tiền của chính mình? Cậu nói xem, có phải cậu bốc phét hết thuốc chữa không?"
Một số quần chúng nhàm chán ăn dưa cũng cười nhạo Đỗ Kỷ vì nói những điều vô nghĩa, không biết tự lượng sức mình.
“Một tên nghèo kiết xác lương chỉ một ngàn năm trăm tệ một tháng còn muốn bỏ tiền túi ra mua biệt thự Nhất Phẩm Giang Sơn sao?”
"Người này bị rối loạn tâm thần, bị ảo tưởng nghiêm trọng rồi."
Nghe những người này chế giễu, Đỗ Kỷ không hề tức giận nhưng Tằng Hiểu Vân tức giận đến mức hét lên: "Các người đúng là thiển cận, cái gì cũng không biết. Con rể tôi hôm qua đã kiếm lời tám mươi triệu tệ!”
Nghe vậy, Dương Nhạc lo lắng, vội vàng nói: "Mẹ, mẹ điên rồi! Mẹ đang nói cái gì vậy?"
Tằng Hiểu Vân thực sự đã quên mất nguyên tắc không khoe của.
Bà ấy vội vàng tiết lộ sự thật hôm qua Đỗ Kỷ kiếm được tám mươi triệu tệ.