• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Luôn bị mẹ vợ Tằng Hiểu Vân mắng là bốc phét sao trong lòng Đỗ Kỷ lại không hề có khúc mắc được?

Tuy nhiên, sau cùng Đỗ Kỷ cũng hiểu được tính cách của mẹ vợ.

Bà ấy tham tiền, thích sự phù phiếm, nóng nảy sẽ chửi bới người khác.

Những tật xấu đó người bình thường đều có nhưng ở mức độ khác nhau mà thôi.

Chỉ cần Đỗ Kỷ thỉnh thoảng đưa cho mẹ vợ một chút ngon ngọt, thái độ của mẹ vợ đối với Đỗ Kỷ nhất định sẽ nhanh chóng cải thiện.

"Đừng lo lắng, anh thực sự không bao giờ ghét mẹ em đâu."

"Vậy anh đi ngủ sớm đi, tôi về phòng."

Dương Nhạc xoay người muốn rời đi lại bị Đỗ Kỷ nắm lấy tay.

Đỗ Kỷ ôm cô, hôn lên môi cô một cái.

Sắc mặt Dương Nhạc đỏ bừng, hoảng loạn đẩy Đỗ Kỷ ra: "Anh làm cái gì vậy? Đừng lộn xộn."

"Sao em lại hoảng hốt? Khi còn nhỏ có phải anh chưa từng hôn lên môi em đâu."

Đỗ Kỷ nói năng không kiêng nể gì, nở nụ cười trêu chọc.

"Lúc còn nhỏ chỉ là trò đùa thôi. Bây giờ chúng ta đều đã lớn rồi, không được làm loạn nữa." Dương Nhạc tức giận nói.

"Chúng ta đổi chủ đề đi. Vừa rồi anh nghe nói mẹ em ghen tị với việc người khác mua biệt thự. Em có ghen tị không?"

"Nói không ghen tị thì là nói dối. Ai mà không muốn sống trong biệt thự lớn chứ."

"Được rồi, bây giờ chúng ta mua biệt thự đi. Dù sao bây giờ anh cũng có tiền rồi."

"Vậy anh lên mạng chọn địa điểm, tôi sẽ giúp anh tư vấn."

"Anh sống ở đâu cũng được, chỉ cần em thích là được."

Sáng hôm sau, Dương Nhạc giới thiệu một số bất động sản cho Đỗ Kỷ.

Dương Chí Kiên và Tằng Hiểu Vân cũng ở bên cạnh cổ vũ.

Bọn họ đã sớm nghe được tin tức Đỗ Kỷ muốn mua một biệt thự từ trong miệng Dương Nhạc.

Họ rất vui mừng, tích cực giới thiệu.

Tuy nhiên, những bất động sản mà họ giới thiệu cho Đỗ Kỷ đều là những bất động sản bình thường, không đủ cao cấp.

Vì vậy, Đỗ Kỷ gửi tin nhắn Zalo cho Diêu Mạn: “Bất động sản tốt nhất ở Ninh Thành ở đâu?”

"Nhất Phẩm Giang Sơn, địa chỉ là ở vùng ven sông đại lộ số 66. Sao vậy, anh mới kiếm được một ít tiền mà muốn mua một căn nhà lớn à?"

Diêu Mạn trả lời lại Zalo.

Đỗ Kỷ cũng lười nói chuyện với Diêu Mạn, ngẩng đầu hỏi Dương Nhạc: "Em đã kiểm tra thông tin về Nhất Phẩm Giang Sơn chưa?"

"Nhất Phẩm Giang Sơn!"

Tằng Hiểu Vân kích động hét lên: "Đó là bất động sản tốt nhất và đắt nhất ở Ninh Thành! Đỗ Kỷ, cậu muốn mua biệt thự ở Nhất Phẩm Giang Sơn à?"

"Chúng ta đi xem một chút trước, Dương Nhạc thích thì con sẽ mua."

"Nhưng nhà ở đó rất đắt! Tôi nghe nói số tiền mua một căn nhà rộng một trăm hai mươi mét vuông ở khu dân cư bình thường tại Nhất Phẩm Giang Sơn có thể mua một căn nhà rộng ba trăm mét vuông ở khu bất động sản khác.”

“Chúng ta cứ đi xem trước, thích hợp thì mua.”

"Được rồi, được rồi. Đỗ Kỷ Dương Nhạc, mẹ đi cùng các con. Ông Dương, ông ở lại bệnh viện trực ban đi."

“Tôi cũng muốn đi xem!” Dương Chí Kiên có chút buồn bực, phàn nàn: “Các người đều đi xem nhà, lại để tôi một mình trực ở bệnh viện.”

“Đừng nói nhảm nữa, nếu bệnh viện không mở cửa thì chúng ta ăn cái gì, uống cái gì đây?”

Cứ như vậy, ông Dương ở bệnh viện trực. Đỗ Kỷ, Dương Nhạc và Tằng Hiểu Vân lái xe đến trung tâm bán bất động sản Nhất Phẩm Giang Sơn.

Người chờ xem và mua nhà đều tập trung tại đây.

Trong trung tâm bán bất động sản có một mô hình bất động sản khổng lồ, rất nhiều người vây quanh mô hình chỉ trỏ.

"Thưa quý vị, để tôi giới thiệu với các bạn tình hình cơ bản của Khu dân cư Nhất Phẩm Giang Sơn."

Cô gái bán nhà đĩnh đạc nói: “Toàn bộ tòa nhà có hình bán nguyệt. Bên ngoài là khu dân cư bình thường. Bao gồm các loại nhà ba phòng ngủ và hai phòng khách, bốn phòng ngủ và hai phòng khách. Ba phòng ngủ và hai phòng khách có diện tích một trăm năm mươi mét vuông. Bốn phòng ngủ và hai phòng khách có diện tích một trăm tám mươi mét vuông. Giá một mét vuông là năm vạn. Tiền thuê nhà là mười tệ một mét vuông.”


"Chết tiệt. Tiền thuê nhà hàng tháng ít nhất là một ngàn năm trăm tệ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK