"Được rồi, Đỗ Kỷ, đừng có lý không tha người nữa. Chúng ta đi thôi."
Hai người trở về nhà họ Dương, báo tin vui cho Tằng Hiểu Vân và Dương Nhạc.
Hai mẹ con cũng vui sướng vạn phần.
Buổi tối, để ăn mừng việc ký kết hợp đồng thành công, gia đình bốn người đã tìm được một khách sạn khá tốt gần tiểu khu, dự định sẽ ăn một bữa thịnh soạn.
Bốn người ăn uống đến mức rượu say mặt đỏ, hứng thú càng cao.
Lúc này, một thanh niên ăn mặc lịch sự nụ cười giả tạo bước tới.
Người này không ai khác chính là Trần Phong.
"Chú Dương, dì Tằng, Dương Nhạc, mọi người ăn cơm thật vui vẻ. Đây là tiệc mừng ký kết thành công của mọi người sao?"
“Vậy thì sao."
“Sở dĩ các người có thể ký hợp đồng với ngài Trương của Tập đoàn Thiên Hào là vì cha tôi đã nói những lời tốt đẹp về ông trước mặt ngài Trương.”
Khi Trần Phong nói điều này, Dương Chí Kiên, Dương Nhạc và Tằng Hiểu Vân đều rất ngạc nhiên.
Dương Chí Kiên nghi ngờ nói: "Cậu nói thật ư?"
“Tất nhiên là đúng rồi.”
Trần Phong nhìn chằm chằm vào Dương Chí Kiên, nghiêm túc nói: “Nếu cha tôi không nói tốt về bệnh viện nhà họ Dương của chú trước mặt ngài Trương, thì chú cho rằng ngài Trương sẽ chủ động ký hợp đồng với chú sao? "
Nghe vậy, Đỗ Kỷ thấy rất tức giận.
Trần Phong này thật không biết xấu hổ.
Anh ta lại dám cướp công lao của ông đây ngay trước mặt ông đây nữa!
Tuy nhiên, Dương Chí Kiên, Dương Nhạc và Tằng Hiểu Vân đã bị những lời nói dối của Trần Phong làm cho nửa tin nửa ngờ.
Dương Chí Kiên hỏi Trần Phong: "Con rể tương lai Đỗ Kỷ của tôi đã đắc tội với cậu, tại sao cậu vẫn giúp đỡ nhà họ Dương chúng tôi?"
“Tôi làm tất cả những điều này là để giúp Dương Nhạc.”
Trần Phong hơi nhếch khóe miệng nói: "Tôi biết Dương Nhạc không thích tôi nhưng tôi thích Dương Nhạc. Tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì Dương Nhạc."
Nghe vậy, lửa giận trong lòng Đỗ Kỷ càng vượng.
Mẹ kiếp, mặt tên Trần Phong này thực sự dày lên một tầm cao mới!
Anh ta không những cướp công lao của ông đây mà còn định nguỵ trang mình thành một tên tình thánh thâm tình chân thành nữa.
Nhưng Dương Chí Kiên, Dương Nhạc và Tằng Hiểu Vân lại có chút ấn tượng tốt về Trần Phong.
Đặc biệt là Dương Nhạc, hai má cô đỏ bừng.
“Mọi điều anh ta nói đều là dối trá!”
Đỗ Kỷ không thể chịu đựng được nữa mà hét vào mặt Trần Phong.
Trần Phong giật mình.
Những điều nhảm nhí mà anh ta nói tất nhiên là dối trá.
Trưa hôm nay, cha của anh ta là Trần Tuấn gọi điện thoại, nói cho anh ta biết, sau lưng nhà họ Dương có thể có một hậu thuẫn lớn. Ngài Trương không thể đắc tội với hậu thuẫn lớn này.
Nếu không thì ngài Trương đã không đích thân đưa hợp đồng cho Dương Chí Kiên và yêu cầu ông Dương ký nó.
Trần Phong hoảng sợ.
Vì thế anh ta thản nhiên đi theo đến đây là hy vọng có thể hàn gắn quan hệ, lôi kéo làm quen với nhà họ Dương.
Anh ta nói dối, cướp công lao của Đỗ Kỷ chỉ để lừa dối gia đình Dương Chí Kiên và khiến nhà họ Dương nợ anh ta một ân huệ.
Lúc này Đỗ Kỷ mắng Trần Phong nói dối, Trần Phong cảm thấy chột dạ, nhất thời không nói nên lời.
Lúc này, mẹ vợ Tằng Hiểu Vân đột nhiên mắng Đỗ Kỷ: "Cậu đang nói bậy gì vậy? Trần Phong là một giáo viên cấp hai, sao cậu ấy có thể nói dối, lừa gạt người khác? Chúng tôi đang nói chuyện, cậu chỉ cần ngồi yên nghe là được. Đừng nói xen vào!"
Đỗ Kỷ tức giận đến mức mặt không có biểu tình.