• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Trương Đông Hải, tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Hào đang cầm bút ký chuẩn bị ký hợp đồng.

Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Đặt bút xuống, nhấc điện thoại lên, Trương Đông Hải nhận điện thoại, dùng giọng cung kính hỏi: "Ông chủ, ngài có chỉ thị gì?"

"Đừng ký hợp đồng với Hoàng Dũng. Cha vợ tôi, Dương Chí Kiên, ở tầng dưới. Việc còn lại phải làm như thế nào, không cần tôi dạy chứ?" Đỗ Kỷ nghiêm túc nói.

“Tôi hiểu rồi ông chủ.”

Bíp, bíp, âm báo bận vang lên.

Trương Đông Hải cất điện thoại di động, mặt không biểu tình nói: "Ông chủ Hoàng, bệnh viện nhà họ Hoàng quá nhỏ yếu, tập đoàn Thiên Hào chúng tôi không nguyện ý ký hợp đồng cùng ông."

Mẹ kiếp, có chuyện gì vậy?

Vừa rồi ngài đã định ký tên, bây giờ lại đột nhiên đổi ý, ngài đang đùa tôi à?

Hoàng Dũng lo lắng nhưng không dám giận ngài Trương, đành phải nháy mắt điên cuồng với Trần Tuấn đang đứng ở một bên.

Đêm qua, Trần Tuấn đã thu tiền từ Hoàng Dũng.

Hơn nữa, Hoàng Dũng còn hứa rằng nếu việc ký kết thành công, Trần Tuấn cũng sẽ nhận được một khoản tiền là ba mươi vạn tệ.

Vì ba mươi vạn này, Trần Tuấn mạnh dạn hỏi Trương Đông Hải: "Ngài Trương, vừa rồi ngài đã chuẩn bị ký tên vào hợp đồng, bây giờ đột nhiên không ký, tại sao lại như vậy?"

"Ha ha, Trần Tuấn, cậu là cấp trên của tôi à? Tôi có cần giải thích cho cậu biết tôi làm gì không?"

Trương Đông Hải nhìn chằm chằm vào Trần Tuấn, cười lạnh nói.

“Thực xin lỗi, ngài Trương, tôi biết mình sai rồi.” Trần Tuấn vội vàng cúi đầu.

Trương Đông Hải lười nói chuyện với Trần Tuấn, nhanh chóng rời khỏi văn phòng, đi xuống tầng.

Tại sảnh tầng một, Dương Chí Kiên và những người khác đang đi đi lại lại.

Đột nhiên, có mấy người nhanh chóng đi xuống tầng, đi về phía bên này.

Người phụ trách không ai khác chính là Trương Đông Hải, tổng giám đốc của Tập đoàn Thiên Hào.

“Xin chào, ngài Trương!”

"Ngài Trương, tôi là Lưu Cường từ bệnh viện Nhân Hoà. Rất vui được gặp ngài. ”

Rất nhiều người nhìn thấy Trương Đông Hải đều chạy tới và điên cuồng tâng bốc ông ta.

Dương Chí Kiên cũng muốn lao tới nịnh nọt Trương Đông Hải.

Nhưng phản ứng của ông ấy chậm, bước chân càng chậm.

Hơn nữa, Đỗ Kỷ còn kéo ông ấy lại, bảo ông ấy đừng đến đó.

"Đỗ Kỷ, cậu ôm tôi làm gì? Buông ra!" Dương Chí Kiên lo lắng gầm lên.

Thằng nhãi này, chẳng những không giúp được tôi mà còn luôn kéo chân tôi. Thật không hiểu chuyện.

Lúc này, Trương Đông Hải đẩy đám đông vây quanh sang một bên, bước nhanh đến chỗ Dương Chí Kiên, khiêm tốn nói: "Anh là Dương Chí Kiên nhỉ? Mời đi theo tôi."

Dương Chí Kiên bối rối.

Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Hào thực sự đã đích thân dẫn đường cho mình, có phải mình đang mơ không?

Các ông chủ nhỏ còn lại cũng bối rối.

Tại sao ngài Trương lại đối xử ưu ái với ông Dương như vậy?

Chẳng lẽ phía sau ông Dương có hậu thuẫn rất lớn sao?

Trương Đông Hải và những người khác bước vào văn phòng tổng giám đốc.

Sau đó, Trương Đông Hải chủ động bắt tay Dương Chí Kiên, cười nói: "Xin chào, ông chủ Dương, tôi là Trương Đông Hải, tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Hào."


“Xin chào, ngài Trương.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK