Dương Chí Kiên lắp bắp nói: "Thành thật mà nói, Tập đoàn Lưu thị trước đây luôn là nhà cung cấp thuốc cho Bệnh viện nhà họ Dương của chúng tôi. Hiện tại Tập đoàn Lưu thị đã được nhà họ Mạnh mua lại và đổi tên thành Tập đoàn Thiên Hào. Tôi muốn biết, Tập đoàn Thiên Hào có sẵn sàng trở thành nhà cung cấp thuốc cho bệnh viện của chúng tôi không?
"Ha ha, tập đoàn Thiên Hào của chúng tôi sẵn sàng cung cấp nhiều loại thuốc cho bệnh viện của anh. Giá thuốc chỉ bằng một nửa giá thị trường."
Dừng một chút, Trương Đông Hải lấy từ trong hồ sơ ra một bản hợp đồng, đưa cho Dương Chí Kiên: "Xin mời xem bản hợp đồng này trước. Nếu không có yêu cầu gì khác thì chúng ta hãy ký ngay bây giờ."
Đôi tay cầm bản hợp đồng của Dương Chí Kiên không ngừng run rẩy.
Những người khác đã thử mọi cách có thể để ký hợp đồng với Tập đoàn Thiên Hào nhưng họ đều không thể thực hiện được.
Vậy mà bây giờ, tổng giám đốc của Tập đoàn Thiên Hào thực sự đã giao hợp đồng cho Dương Chí Kiên để ông ấy ký vào.
Sao hôm nay vận may của ông ấy lại tốt đến vậy?
Sau khi ký hợp đồng thành công, Trương Đông Hải đã đích thân đưa Dương Chí Kiên ra khỏi cổng tập đoàn Thiên Hào.
Khi ra ngoài, Dương Chí Kiên vẫn cảm thấy choáng váng.
"Đỗ Kỷ, tập đoàn Thiên Hào đã ký hợp đồng cùng chúng ta, sao dễ dàng như vậy nhỉ?"
Dương Chí Kiên hưng phấn nói: "Tôi thật sự không nghĩ ra được!"
Đỗ Kỷ cười thầm trong lòng: "Tôi là ông chủ lớn sau lưng tập đoàn Thiên Hào, tập đoàn Thiên Hào ký hợp đồng với ai không phải là ý của tôi sao?"
Lúc này, Hoàng Dũng và một nhóm ông chủ nhỏ đã đuổi theo ông ấy.
“Ông Dương, ông đã ký hợp đồng với tập đoàn Thiên Hào chưa?”
Một ông chủ nhỏ có quan hệ tốt với Dương Chí Kiên không nhịn được hỏi.
Dương Chí Kiên gật đầu, lấy ra một hợp đồng có đóng dấu chính thức từ tập tài liệu và đưa nó ra trước mặt mọi người.
“Mẹ kiếp, ông thực sự đã nhận được hợp đồng từ tập đoàn Thiên Hào!”
"Thực lực của chúng tôi mạnh hơn ông. Chúng tôi không có được hợp đồng vậy mà ông lại có được nó! Tại sao lại thế này?"
Mọi người không còn bình tĩnh nữa.
Hoàng Dũng Hoàng mập mạp bừng tỉnh, gân cổ lên hét: "Ông Dương, ông trả cho ngài Trương bao nhiêu tiền?"
Ông ta tin rằng lý do Trương Đông Hải ký hợp đồng với Dương Chí Kiên là vì Trương Đông Hải nhận được lợi ích từ ông Dương.
"Đùa gì vậy, thu nhập hàng năm của ngài Trương đã vượt quá một ngàn vạn. Sao ngài ấy có thể coi trọng chút lợi ích nhỏ bé đó được?" Đỗ Kỷ cười lạnh nói.
Nghe vậy, các ông chủ nhỏ liên tục gật đầu.
Đỗ Kỷ nói tiếp: "Ông chủ Hoàng, ông vừa mới đánh cược với cha vợ của tôi còn nhớ không?"
Sắc mặt Hoàng Dũng lập tức trở nên khó coi, giống như ăn phải phân vậy.
Tất nhiên ông ta nhớ vụ cá cược đó, ai thua phải quỳ lạy người thắng.
Bây giờ Dương Chí Kiên đã có được hợp đồng, Hoàng Dũng không ký được hợp đồng, người thua cuộc đương nhiên là Hoàng Dũng.
Tuy nhiên, ông ta sẽ không bao giờ dập đầu với Dương Chí Kiên!
Vì vậy, Hoàng Dũng cười chống chế nói: "Ông Dương, quỳ lạy thì miễn đi. Tôi sẽ dùng WeChat chuyển cho ông mười vạn tệ, coi như một lời xin lỗi."
"Mười vạn tệ? Ông cho rằng cha vợ tôi quan tâm đến số tiền ít ỏi này à?"
Đỗ Kỷ bình tĩnh nói: "Xem ra ông chủ Hoàng định đổi ý. Lời thề của ông cũng như đánh rắm. Cẩn thận, cả nhà không được chết tử tế đấy."
Hoàng Dũng tức giận đến xanh mặt.
Tâm trạng của Dương Chí Kiên lại sướng như lên mây.
Thằng nhóc Đỗ Kỷ này, thực sự giỏi nói móc người khác đấy.
Con rể nghèo này vẫn còn có ích.