• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa động đũa đã không thể dừng lại.

Chỉ chưa đầy hai mươi phút, hơn chục món ăn đã bị gắp sạch.

Đĩa trống trơn, không còn một giọt canh nào sót lại.

Đĩa trắng hoàn toàn, đây là sự ghi nhận và tôn trọng cao nhất mà thực khách dành cho một người đầu bếp.

Nhìn thấy đám người Lý Đạt ăn uống vui vẻ như vậy, Diêu Tĩnh Di và Diêu Mạn đều dùng đôi mắt vàng sáng ngời nhìn Đỗ Kỷ.

Đây là cây hái ra tiền hình người.

Nếu chúng ta có thể đào chàng trai này đến Hoà Thịnh Lâu thì nhà họ Diêu và Hoà Thịnh Lâu chắc chắn sẽ trở thành người dẫn đầu ngành dịch vụ ăn uống của đất nước!

Ợ!

Một tiếng ợ đã làm gián đoạn giấc mơ ngọt ngào của Diêu Tĩnh Di và Diêu Mạn.

Bà Trần rất hài lòng khen ngợi: "Tiểu Đỗ, cậu dứt khoát đổi nghề đi, trở thành đầu bếp."

Trần Hoành Phi giơ ngón cái lên: "Tôi đã ăn món Tứ Xuyên do rất nhiều đầu bếp nấu nhưng không ai nấu ngon bằng anh. Anh là vua ẩm thực Tứ Xuyên!"

Lý Tùng nghiêm túc nói: “Anh Kỷ, chúng ta cùng mở một nhà hàng đi. Tôi xuất tiền, anh xuất người. Lợi nhuận chia ba bảy, tôi ba, anh bảy. Nếu anh trở thành đầu bếp thì chắc chắn có tiền đồ rộng mở hơn làm bác sĩ rất nhiều!

Tất nhiên là Đỗ Kỷ sẽ không chuyển nghề sang làm đầu bếp rồi.

Anh khoe tài nấu nướng của mình chỉ vì muốn kết bạn với những người sành ăn và giàu có như Lý Đạt và Trần Hoành Phi để mở rộng mạng lưới quan hệ của mình mà thôi.

Lý Đạt và Trần Hoành Phi đều vừa có tiền vừa có quyền. Nhân phẩm thì cũng không tồi, là những người có thể làm quen.

Có lẽ sau này Đỗ Kỷ sẽ kiếm được chỗ có lời nào đó từ bọn họ.

Sau bữa tối, một nhà bốn người Đỗ Kỷ trở về căn phòng số sáu.

Diêu Mạn và Diêu Tĩnh Di cũng đi theo.

"Đỗ Kỷ, lần này coi như anh đã ôm được cái đùi to rồi, anh có biết lai lịch của chủ tịch Lý và bà Trần không?" Diêu Mạn nhỏ giọng nói.

Đỗ Kỷ lắc đầu.

Diêu Mạn giải thích: “Chủ tịch Lý là một ông trùm bất động sản ở tỉnh, vợ ngài ấy cũng là một bà trùm bán ô tô ở tỉnh. Mẹ của Chủ tịch Lý là bà Trần, bà ấy không chỉ là một người sành ăn nổi tiếng mà còn là một bà trùm giới châu báu nữa. Bọn họ ở Ninh Thành cũng có một số sản nghiệp."

Ngay khi những lời này nói ra, Dương Chí Kiên, Tằng Hiểu Vân và Dương Nhạc đều rất ngạc nhiên.

Mà trong phòng riêng Uông Đức, Trương Xuân Hoa và những người khác đều hâm mộ không ngừng.

Diêu Mạn nói tiếp: “Lần này anh nấu một bàn đồ ăn ngon, được những người sành ăn lâu năm như bà Trần và Chủ tịch Lý khen không dứt miệng. Nếu đổi nghề sang làm đầu bếp, trong vòng nửa năm anh sẽ trở thành đầu bếp nổi tiếng ở tỉnh A này! Một năm kiếm hơn một trăm vạn cũng không là gì cả.”

Lương một năm hơn một trăm vạn sao?

Hai mắt Uông Đức và Trương Xuân Hoa đỏ hoe, nuốt nước bọt ừng ực.

Vừa rồi bọn họ còn chế nhạo Đỗ Kỷ là một tên nghèo kiết xác, lương hàng tháng còn không bằng nhân viên quét dọn ở tập đoàn Hoành Phi.

Nhưng bây giờ, Diêu Mạn - bà chủ trẻ của Hoà Thịnh Lâu, lại nói rằng Đỗ Kỷ có đủ tư cách để trở thành một đầu bếp, một năm lương được nhận là hơn một trăm vạn.

Đây thực sự là một cái tát đau vào mặt bọn họ mà.

Tuy nhiên, Uông Đức, Trương Xuân Hoa và những người khác lại không hề ghét Đỗ Kỷ chút nào.

Họ đều là những người bình thường, luôn coi thường sự nghèo đói và mê mẩn sự giàu có. Họ sùng bái bất cứ ai kiếm được nhiều tiền.

“Tôi không thích làm đầu bếp.”

Đỗ Kỷ bình tĩnh nói: “Nấu ăn chỉ là sở thích của tôi thôi. Tôi có thể nấu vài món để chiêu đãi người thân và bạn bè. Nhưng tôi ghét việc mỗi ngày phải dành thời gian để quẩn quanh ở bếp.”


Khi nghe điều này, Uông Đức nghĩ: "Lương một năm trên một trăm vạn đó nha, thế mà cũng không làm. Cậu là đồ ngốc à."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK