• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi sẽ trả cho cậu mức lương mỗi năm là hai trăm vạn, cậu sẽ dạy kỹ năng nấu nướng của mình cho các đầu bếp của chúng tôi ở Hoà Thịnh Lâu. Thế thì sao?" Diêu Tĩnh Di đột nhiên nói.

“Bà đang yêu cầu tôi làm giáo viên dạy nấu ăn à.”

"Đúng vậy, cậu không cần phải quẩn quanh bếp cả ngày, cậu chỉ cần dạy các đầu bếp của chúng tôi ở Hoà Thịnh Lâu thôi. Mỗi ngày có hai lớp, sáng một lớp và chiều một lớp. Mỗi lớp không quá một giờ giảng dạy."

Nghe được lời này, mọi người đều xôn xao.

Mỗi ngày dạy hai giờ, lương một năm là hai trăm vạn!

Đãi ngộ này quá tốt đi mất.

Nhóm xã súc 996 kia chắc chắn sẽ vừa ước ao vừa ghen tị.

“Tôi không thích dạy học sinh, phiền lắm.” Đỗ Kỷ lại từ chối.

Trong thẻ đen của anh đã có hơn một ngàn vạn tiền gửi rồi.

Anh thực sự không thích mức lương hai trăm vạn một năm đó.

Tiền lãi mà anh kiếm được từ ngân hàng hàng năm đã vượt quá một trăm vạn rồi.

“Vậy thì hãy viết ra tất cả các bí quyết nấu nướng của cậu đi, tôi sẽ mua đứt chúng với giá ba trăm vạn!”

Diêu Tĩnh Di vừa nói ra những lời này, mọi người đều kinh ngạc mà kêu lên.

Ba trăm vạn chỉ để mua bí quyết nấu ăn của Đỗ Kỷ mà thôi.

Đỗ Kỷ này kiếm tiền có phải quá dễ dàng rồi không?

"Ha ha, bí quyết nấu nướng của tôi thì có nhiều lắm. Nếu viết thành sách thì tôi có thể viết bốn năm trăm vạn chữ đó, trong đó không hề lặp lại hay dư thừa gì cả."

Đỗ Kỷ cười nói: "Đáng tiếc, viết sách tốn quá nhiều thời gian, tôi không thích."

Anh có thể kiếm được một ngàn vạn mỗi năm, vậy tại sao lại phải lãng phí thời gian viết bí quyết nấu nướng rồi chỉ kiếm được có ba trăm vạn thôi?

Mọi người đã hoàn toàn không nói nên lời với Đỗ Kỷ nữa.

Cơ hội kiếm nhiều tiền đang ở ngay trước mắt nhưng anh lại không đưa tay ra để bắt lấy nó.

Anh có phải là kẻ ngốc không vậy?

Diêu Tĩnh Di cũng chịu Đỗ Kỷ luôn, không có cách nào nữa.

Đây là lần đầu tiên trong suốt bốn mươi năm cuộc đời mà Diêu Tĩnh Di nhìn thấy một thanh niên coi khinh ba trăm vạn như Đỗ Kỷ.

Sau mười mấy phút, mọi người rời khỏi Hoà Thịnh Lâu.

Trước khi rời đi, Đỗ Kỷ nói vài lời tốt đẹp về Uông Đức ở trước mặt Trần Hoành Phi.

Trần Hoành Phi gọi Uông Đức đến, khen ngợi anh ta vài câu rồi bảo Uông Đức tiếp tục làm việc chăm chỉ.

“Cảm ơn chủ tịch Trần, cảm ơn chủ tịch Trần.”

Uông Đức cúi đầu khom lưng, cảm thấy rất vui mừng.

Trên đường trở về, đám người Uông Đức, Trương Xuân Hoa thay nhau quỳ liếm Đỗ Kỷ.

Dương Chí Kiên, Tằng Hiểu Vân và Dương Nhạc cũng bị họ quỳ liếm luôn.

Điều này đã thỏa mãn lòng hư vinh của mẹ vợ Tằng Hiểu Vân.

Bà ấy không ngờ rằng đêm nay Đỗ Kỷ - một tên nghèo kiết xác, lại giúp đỡ bà ấy và còn kiếm được thể diện lớn như vậy.

Sau khi trở lại nhà họ Dương, Tằng Hiểu Vân đã nghiêm mặt hỏi Đỗ Kỷ: "Đồ ăn cậu nấu khi ở trong nhà hàng ngon hơn nhiều so với đồ ăn cậu nấu ở nhà tôi. Đây là chuyện gì vậy? Có phải là lúc cậu nấu cho chúng tôi ăn thì không hề để tâm gì cả?"

"Mẹ vợ à, nguyên liệu mẹ mua hàng ngày đều rất bình thường. Nguyên liệu ở Hoà Thịnh Lâu đều là sản phẩm cao cấp đã được lựa chọn cẩn thận. Nguyên liệu cao thấp nên đương nhiên hương vị các món ăn cũng sẽ khác nhau."

“Giữa cậu và Diêu Mạn kia đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

Tằng Hiểu Vân nhìn chằm chằm Đỗ Kỷ: "Tôi thấy vừa rồi hai người đã nói chuyện rất sôi nổi."

"Cô ấy cũng như tôi, đến từ Đại học Ninh Thành. Mỗi khi Đại học Ninh Thành tổ chức một sự kiện thì cô ấy chịu trách nhiệm làm MC dẫn chương trình, còn tôi chịu trách nhiệm viết khẩu hiệu tuyên truyền."


“Cậu còn giỏi viết thư pháp nữa à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK