Chương 8: Tàn nhẫn tát vào mặt tình địch
"Hừ, cậu đã không tin năng lực giám định bảo vật của tôi thì tốt nhất là thuê người khác đi. Đi thong thả không tiễn."
Chưởng quầy Từ lạnh nhạt nói, ra lệnh đuổi Đỗ Kỷ ra ngoài.
Đỗ Kỷ gật đầu cười nói: “Người giám định bảo vật dù nổi tiếng đến đâu cũng có lúc phạm sai lầm. Nếu Tập Cựu Cư của ngài không chào đón tôi thì tôi sẽ đến Bác Nhã Trai tìm ông chủ Hàn Quỳnh để đánh giá. Tạm biệt."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt chưởng quầy Từ càng trở nên khó coi.
Bác Nhã Trai được xếp hạng hàng đầu trong số ba cửa hàng đồ cổ ở Ninh Thành.
Tập Cựu Cư tuy giàu có nhưng Tập Cựu Cư vẫn thua kém Bác Nhã Trai.
Hàn Quỳnh là bậc thầy về giám định của Bác Nhã Trai, cũng là một nhà giám định báu vật nổi tiếng ở Ninh Thành.
Bất kể danh tiếng hay cấp độ thực tế, Hàn Quỳnh đều có thể vượt qua chưởng quầy Từ vài lần.
Đúng lúc Đỗ Kỷ đang chuẩn bị rời đi, một ông lão khoảng năm mươi tuổi đột ngột bước vào cổng Tập Cựu Cư.
"Ông chủ, ngài đã trở lại."
Chưởng quầy Từ nhanh chóng chào ông lão nhỏ bé.
"Ông chủ Mã, hôm nay trông khí sắc của ông rất tốt."
"Ông Mã, ông trở về vừa lúc, có người muốn phá biển hiệu Tập Cựu Cư của ông này."
Một số khách hàng quen biết ông lão nhỏ bé đã chủ động chào hỏi.
Thì ra ông lão nhỏ bé này chính là ông chủ của Tập Cựu Cư, Mã Trường Canh.
"Ông Từ, chuyện gì xảy ra?"
Mã Trường Canh liếc nhìn mọi người, ánh mắt cuối cùng rơi vào người trưởng quầy Từ hỏi.
"Ông chủ, anh chàng này nhờ tôi định giá giúp một chiếc đồng hồ."
Chưởng quầy Từ chỉ vào Đỗ Kỷ, dăm ba câu đã nói rõ ràng mọi chuyện.
Mã Trường Canh nhìn Đỗ Kỷ cười nói: “Anh bạn trẻ, cậu có thể cho tôi xem đồng hồ của cậu được không?”
Trong cửa hàng đồ cổ Ninh Thành, danh tiếng và kỹ năng thẩm định báu vật của Mã Trường Canh không thua kém gì Hàn Quỳnh.
Đỗ Kỷ đưa đồng hồ cho Mã Trường Canh, im lặng không nói.
Mã Trường Canh ước lượng chiếc đồng hồ, thưởng thức hồi lâu, sau đó mở nắp dưới ra, đột nhiên di một tiếng.
Chỉ thấy ở mặt trong của nắp dưới có khắc một huy hiệu dát vàng.
Hoa văn của huy hiệu là một con sư tử vàng đứng thẳng, đội vương miện và cầm một thanh kiếm ngắn.
"Huy hiệu này có chút thú vị."
“Có thể nào đây là biểu tượng gia đình của một quý tộc châu Âu đã thành danh nào đó ư?”
"Nếu như vậy thì chiếc đồng hồ này chính là bảo bối được quý tộc ngưỡng mộ trong nhiều năm. Giá mười lăm vạn tệ thực sự là quá thấp!"
Một số khách hàng trong cửa hàng đều mồm năm miệng mười chen lời vào.
Bọn họ có tiền, đã lăn lộn nhiều năm trong tiệm đồ cổ nên cũng có chút kiến thức.
Sau khi nghe đám khách hàng nghị luận, Lưu Tử Hào cũng có chút luống cuống.
Mẹ kiếp, mười lăm vạn tệ không đủ bồi thường cho chiếc đồng hồ này sao?
Đây là loại đồng hồ gì? Lại đáng giá như vậy!
Tâm tình của Dương Nhạc cực kỳ kinh ngạc!
Anh chàng nghèo Đỗ Kỷ lấy đâu ra chiếc đồng hồ đắt tiền như vậy? Có lẽ nào anh ta đã ăn trộm?
Lúc này, Mã Trường Canh đột nhiên nói: “Anh bạn trẻ, nếu cậu bằng lòng từ bỏ thứ yêu thích thì tôi sẵn sàng trả năm mươi vạn để mua chiếc đồng hồ này của cậu.”
Hít!
Mọi người cùng nhau hít khí lạnh.
Trước đó, chưởng quầy Từ từng nói rằng nếu chiếc đồng hồ này còn nguyên vẹn thì nó sẽ có giá khoảng mười lăm vạn tệ.
Nhưng hiện tại, Mã Trường Canh sẵn sàng trả năm mươi vạn tệ để mua chiếc đồng hồ bị hỏng vỏ này!
Mọi người đều biết, danh tiếng và kỹ năng thẩm định báu vật của Mã Trường Canh cao hơn chưởng quầy Từ.
Mà ông Mã cũng là một doanh nhân thành đạt, bản tính của một doanh nhân là chạy theo lợi nhuận.
Ông ấy sẵn sàng trả năm mươi vạn tệ để mua chiếc đồng hồ bị hỏng của Đỗ Kỷ, điều này có ý nghĩa gì?
Điều này cho thấy giá trị chiếc đồng hồ hỏng của Đỗ Kỷ chắc chắn cao hơn năm mươi vạn tệ không ít!
Chưởng quầy Từ cũng hiểu được đạo lý này.
Ông ta cũng biết mình mù quáng và đã đánh giá thấp giá trị của chiếc đồng hồ hỏng đó.
Ánh mắt ông ta né tránh, không còn mặt mũi nào nhìn Đỗ Kỷ.
Đỗ Kỷ cũng không thèm nhìn chưởng quầy Từ.
Anh hừ một tiếng, cười nói: “Ông chủ Mã, nếu tôi đoán đúng thì chắc hẳn ông cũng đã đoán ra nguồn gốc của biểu tượng gia tộc này rồi phải không?”
“Tôi đã nhìn ra chút manh mối nhưng cũng có chút không xác định.” Mã Trường Canh cố ý cười ha ha nói.
"Ha ha, ông chủ Mã lại giả vờ hồ đồ rồi, không có một chút thành ý nào."
Nói đến đây, Đỗ Kỷ đột nhiên vươn tay giật lại chiếc đồng hồ hỏng trong tay Mã Trường Canh, cười nói: “Cái đồng hồ này tôi không bán cho ông, tạm biệt.”
"Một trăm vạn!"
Mã Trường Canh hét lớn khiến trái tim của mọi người cũng bị khiếp sợ đến co giật.
Trong chớp mắt, giá chào bán của ông chủ Mã đã tăng từ năm mươi vạn lên một trăm vạn.
Xem ra chiếc đồng hồ bị hỏng đó phải là một báu vật.
Tâm tình của Lưu Tử Hào thậm chí còn hoảng loạn hơn trước.
Một trăm vạn là một số tiền rất lớn đối với anh ta.
Nếu Đỗ Kỷ quấn lấy anh ta, buộc anh ta phải trả tiền cho chiếc đồng hồ bị hỏng theo giá đó thì anh ta sẽ phải gom mọi thứ lại mới có thể lấp vào cái lỗ thủng lớn này.
“Không bán!” Đỗ Kỷ lại từ chối Mã Trường Canh.
Bây giờ ngay cả Lưu Tử Hào cũng có chút bội phục Đỗ Kỷ.
Mã Trường Canh trực tiếp đưa ra một trăm vạn nhưng Đỗ Kỷ từ chối việc mua lại Mã Trường Canh mà không hề do dự.
Người có được tâm lý ổn định và bình tĩnh như vậy rất hiếm thấy.
Đỗ Kỷ rất vững vàng bình tĩnh nhưng Mã Trường Canh lại có chút bất an.
Ông ấy không nhịn được nói: "Chàng trai à, xem ra cậu cũng rất am hiểu sưu tầm đồng hồ cổ. Tôi và cậu đều có hiểu biết, vậy chúng ta cứ ăn ngay nói thật đi."
Ông ấy cố tình dừng lại vài giây rồi nghiêm túc nói: "Huy hiệu dát vàng ở mặt trong của đáy đồng hồ là biểu tượng hoàng gia của Vương quốc Cối xay gió. Tôi nói đúng không?"
"Ha ha, ông chủ Mã thật có con mắt tinh tường."
Đỗ Kỷ cười nói: “Vương quốc cối xay gió, một chiếc đồng hồ hoàng gia dành cho hoàng thất mà ông ra giá một trăm vạn. Nếu tôi bán đồng hồ cho ông thì đã lỗ hai trăm năm mươi vạn.”
Sau khi nghe hai người nói chuyện xong, ánh mắt của đám phú hào đều tham lam nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ vỡ trong tay Đỗ Kỷ.
Vương quốc Cối xay gió là một quốc gia nhỏ bé ở Tây Âu có nền kinh tế rất phát triển.
Đội tuyển bóng đá nam của Vương quốc Cối xay gió là đội bóng kỳ cựu của bóng đá thế giới, đã nhiều lần lọt vào bán kết World Cup.
Mà Vương thất ở Vương quốc Cối Xay Gió có danh tiếng rất cao ở Châu Âu.
Những chiếc đồng hồ hoàng gia được các thành viên hoàng gia sử dụng chắc chắn là báu vật quý hiếm.
Nó hẳn sẽ đạt được mức giá cao vừa ý tại một cuộc đấu giá chính quy.
"Mọi người, chiếc đồng hồ này được sử dụng bởi thành viên vương thất của Vương quốc cối xay gió. Nó được gọi là Tham vọng của nhà vua. Nó được sản xuất vào năm 1880, số lượng sản xuất trên toàn cầu chỉ có mười chiếc."
Đỗ Kỷ giơ chiếc đồng hồ bị hỏng lên giới thiệu với mọi người: “Nếu vỏ của chiếc đồng hồ này còn nguyên vẹn, không có vết nứt nào thì giá trị của chiếc đồng hồ này chắc chắn không dưới năm trăm vạn Thần Châu tệ!”
Lời này vừa nói ra, mọi người lại lần nữa há hốc mồm.
Một phú hào gần như hói đầu run rẩy hỏi: “Ông chủ Mã, chiếc đồng hồ này thực sự trị giá năm trăm vạn sao?”
"Chắc chắn rồi. Nếu chiếc vỏ còn nguyên vẹn, giao chiếc đồng hồ này cho một nhà đấu giá lớn thì chắc chắn nó sẽ được bán với giá từ năm đến sáu trăm vạn." Mã Trường Canh không hề nói dối.
Nghe ông ấy nói như vậy, Lưu Tử Hào cảm giác như bị sét đánh, sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn choáng váng!
Bản thân Lưu Tử Hào thực sự không đủ khả năng chi trả cho một chiếc đồng hồ cổ quý giá trị giá từ năm đến sáu trăm vạn.
Nhưng cha mẹ của Lưu Tử Hào sẽ có đủ khả năng chi trả khoản bồi thường này.
Tuy nhiên, nếu cha mẹ Lưu Tử Hào ra tay giúp Lưu Tử Hào giải quyết phí bồi thường của Đỗ Kỷ thì Lưu Tử Hào nhất định sẽ bị cha Lưu mẹ Lưu đánh gãy hai chân!
Lúc này Dương Nhạc đã hã hốc miệng, ngơ ngác nhìn Đỗ Kỷ, trong mắt tràn đầy kinh ngạc cùng tò mò.
Một chiếc đồng hồ của Đỗ Kỷ thực sự trị giá năm hay sáu trăm vạn?
Số tiền này đủ để mua cả bệnh viện nhỏ của nhà cô!
Lúc này, Lưu Tử Hào định thần lại đột nhiên lớn tiếng chất vấn Đỗ Kỷ: "Chuyện này không thể nào là sự thật! Tại sao đồng hồ được các thành viên vương thất của Vương quốc Cối xay gió sử dụng lại rơi vào tay cậu chứ?"