"Ông mắng tôi làm gì?"
Chàng trai trẻ khinh thường nói: "Trước thu năm vạn tệ rồi bàn bạc kế hoạch. Đây là quy tắc trong Không Gian Sáng Tạo của chúng tôi."
Đúng lúc đó, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi bước vào.
"Giám đốc Hồ, ngài đã về rồi, tôi lập tức pha trà cho ngài giải khát."
Chàng trai trẻ bỏ Đỗ Kỷ và Dương Chí Kiên lại, chạy lon ton đến gần người đàn ông trung niên, điên cuồng nịnh bợ ông ta.
Hồ Thành Đông là người thiết kế và giám đốc xây dựng Không Gian Sáng Tạo.
Trong Không Gian Sáng Tạo, ông ta được coi là nhân vật kỳ cựu.
Liếc nhìn Dương Chí Kiên, Hồ Thành Đông sửng sốt một lúc rồi kêu lên: "Dương Chí Kiên, bạn học cũ! Ông còn nhận ra tôi không?"
"Ông... ông là Hồ Thành Đông! Trời ơi. Đã hai bảy, hai tám năm không gặp, không ngờ tôi lại gặp lại ông ở chỗ này." Dương Chí Kiên rất vui mừng.
Hai người này là bạn học cấp ba, cùng cấp lại cùng lớp.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, cả hai đều không thi đậu vào đại học.
Dương Chí Kiên kế thừa công việc kinh doanh của cha mình và trở về thị trấn Khúc Đường để điều hành phòng khám y tế của riêng mình.
Sau đó, để Dương Nhạc học ở một trường cấp hai tốt hơn, Dương Chí Kiên đã chuyển gia đình đến Ninh Thành.
Mà Hồ Thành Đông đã làm việc ở nhiều nơi trong nhiều năm, cuối cùng nhờ vào trí thông minh và sự siêng năng của mình mà đạt được thành tựu như bây giờ.
Hồ Thành Đông ăn mặc chỉnh tề, toàn thân hàng hiệu, khuôn mặt hồng hào, thoạt nhìn trông trẻ hơn Dương Chí Kiên đến bảy, tám tuổi.
Dương Chí Kiên cũng cảm thấy người bạn học cũ Hồ Thành Đông đã thay đổi quá nhiều.
"Ông Hồ à, hóa ra ông đang làm việc trong Không Gian Sáng Tạo. Hiện tại ông làm rất tốt nhỉ."
"Chỉ tầm thường thôi. Tôi hiện là nhà thiết kế và giám đốc xây dựng của Không Gian Sáng Tạo."
Hồ Thành Đông cười nhạt nói: "Ông Dương, ông tới đây là muốn trang trí nhà ở sao?"
"Đúng vậy, nhưng người của ông yêu cầu tôi trả trước năm vạn tệ, sau đó mới bàn bạc về kế hoạch trang trí."
"Ha ha, quy tắc là vật chết, người là sống. Ông Dương, ông đừng tức giận."
"Vậy là tôi không phải trả số tiền này à?"
Dương Chí Kiên vui vẻ nói: "Có người quen thì dễ làm. Ông Hồ yên tâm, chúng ta thương lượng phương án trang trí trước, sau đó tiền đặt cọc tôi sẽ không trả thiếu một xu."
"Ha ha, ông Dương, ông hiểu lầm tôi rồi, muốn bàn bạc kế hoạch trang trí cùng tôi thì trước tiên phải trả năm vạn tệ."
Hồ Thành Đông lạnh lùng nói: “Hơn nữa, bất kể kế hoạch trang trí có thể thương lượng được hay không, tôi cũng sẽ không hoàn trả năm vạn tệ cho ông.”
"Cái gì? Cho dù chúng ta không thống nhất được phương án trang trí, ông cũng không hoàn trả năm vạn tệ? Ông quá hống hách rồi đấy!" Dương Chí Kiên rất tức giận.
"Ông Dương, năm vạn tệ này chỉ đơn giản là phí tư vấn."
Hồ Thành Đông mỉm cười nói: "Các nhà thiết kế Không Gian Sáng Tạo của chúng tôi đều là những tài năng hàng đầu trong ngành trang trí. Thời gian của chúng tôi rất quý giá. Nếu ông không trả phí tư vấn, tại sao tôi phải lãng phí thời gian để thảo luận về kế hoạch trang trí với ông?"
Dương Chí Kiên bị nói ngược lại trợn mắt há mồm, không nói nên lời.
"Được, tôi sẽ trả phí tư vấn năm vạn tệ."
Đỗ Kỷ sẵn sàng đưa tiền, cười nói: “Ngài Hồ, chúng ta nói về kế hoạch trang trí đi.”
"Ha ha, ông Dương, cậu nhóc này là con trai của ông đúng không? Nó còn sảng khoái hơn ông nhiều."
"Đây là con rể tương lai của tôi."
“Con rể trả tiền cho cha vợ lại càng hiếm hơn. Nhà cậu ở đâu? To bao nhiêu?”
"Nhất Phẩm Giang Sơn, biệt thự A09, diện tích bảy trăm hai mươi mét vuông."
"Cậu nói gì?"
Hồ Thành Đông mở to hai mắt, kích động nói: "Nhà mới của cậu là biệt thự lớn ở Nhất Phẩm Giang Sơn sao? Ông Dương, ông đang đùa tôi à?"
Dương Chí Kiên đột nhiên cảm thấy tự hào, lập tức khoe ra sự giàu có của mình: "Đùa ông thì tôi cũng không kiếm ra tiền, tôi đùa ông làm gì? Thời gian của tôi và con rể mình càng quý hơn nhiều so với thời gian của ông đấy!”