• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9 Trong phòng cấp cứu
 
             Bạch Hy ngược lại có chút bị thuyết phục bởi lời của vị bác sĩ. Mỗi lần nhìn thấy Nhược Đồng phát bệnh, trong lòng cô như bị ai đó dùng dao đâm vào, bất lực không nói nên lời. Nếu đó là con đường tốt nhất hiện tại đối với Nhược Đồng, cô dù đứt ruột, cũng sẽ đồng ý.  

             Nhưng Lâm Bình cùng Chu Hắc Minh thì không như thế. Chu Hắc Minh là người nổi tiếng lãnh đạm, không cầu tình cảm, nhưng hiện tại hai mắt lại đỏ ngầu, sự tức giận như đang muốn tìm chỗ phát tiết đến nơi. Lâm Bình thì khác, hắn lại nổi tiếng là người bốc đồng, giận đâu đánh đó, không nể mặt ai. Đến cả vị bác sĩ nói chuyện nãy giờ cũng đang bị hắn nắm cổ áo kéo lên, vẻ mặt không che giấu được sự hoảng sợ tột độ.  

             “Ông có biết mình đang nói gì hay không? Bản thân là bác sĩ mà lại đi nói cứ để bệnh nhân ra đi thanh thản hay sao? Ông đang đóng phim hay sao, nói những lời đó là có ý gì, kêu chúng tôi ngồi nhìn em ấy đi chết hả?”  

             Bạch Hy thấy sắc mặt bác sĩ đã xanh trắng xen lẫn, liền gạt nước mắt đi tới giải vây cho ông. Một bên lại kêu Thanh Phi kéo Lâm Bình ra ngoài, để hắn từ từ bình tĩnh lại.  

             Thanh Phi cũng không hỏi lý do tại sao, vì hiện tại không phải quá rõ ràng rồi hay sao? Chu Hắc Minh đời nào ra tay giúp người khác, không dìm người ta xuống nước đã là nhân nghĩa lắm rồi. Bạch Hy lại là phụ nữ, làm sao có sức lực để kéo một người đàn ông đang phát điên đi được chứ. Chỉ còn hắn thôi!  

             Lâm Bình bị Thanh Phi vừa lôi vừa nắm ra ngoài, trong lòng tuy vẫn còn tức giận, nhưng bản thân hắn cũng biết, hiện tại bản thân đang cần sự bình tĩnh. Chứ nếu không, để kéo được hắn ra ngoài, sợ rằng cũng không dễ dàng đối với Thanh Phi chút nào đâu.  

             Trước phòng cấp cứu chỉ còn hai người là Bạch Hy và Chu Hắc Minh, vị bác sĩ khi nãy có chút bị hù dọa chỉ dặn dò mấy câu rồi cũng rời đi.   

             Từ nãy cứ mãi lo chuyện của Nhược Đồng, Bạch Hy cũng quên mất vị tổ tông ở đây. Cô chỉ là một nhân viên nho nhỏ dưới phòng văn thư, có nằm mơ cũng không ngờ có ngày được đứng chung chỗ với vị sếp tổng trong truyền thuyết này.  

             “Ngài sao lại cùng Thanh Phi đến đây? Ngài có quen với Nhược Đồng sao?” Bạch Hy nhẹ giọng hỏi.  

             “Không, tôi mới bắt đầu theo đuổi em ấy từ hôm nay.”  

             Câu trả lời của Chu Hắc Minh cứ như một tia sét, đánh thẳng vào màng nhĩ của Bạch Hy, khiến cô cứ tưởng mình nghe nhầm.  

             “Ngài, ngài đang theo đuổi Nhược Đồng sao?”  

             “Phải.”  

             “Vậy, hai người gặp nhau như thế nào?”  

             “Gặp ở chỗ làm th. . . . .làm việc, em ấy đến tìm bạn, vô tình gặp.” Khi nãy mém lỡ lời, Chu Hắc Minh sau khi nói xong thì tằng hắng một cái.  

             Nếu như người có đầu óc đương nhiên phải hiểu rõ, tại sao Thanh Phi không thể nói chuyện với Nhược Đồng ở nhà mà lại chọn ở bên ngoài để nói chuyện. Hơn nữa, anh cũng không lãng tai, cuộc nói chuyện của hai người họ ở tiệm hoa đương nhiên anh nghe được.  

             “Nhưng Nhược Đồng. . . . .”  

             “Không có vấn đề gì, tôi sẽ ở bên cạnh em ấy. . . . .đến cuối cùng.”  

             Bạch Hy bỗng nhiên chỉ vì câu nói đó của Chu Hắc Minh mà cảm động, kèm theo chút ngưỡng mộ. Em trai cô vì căn bệnh tim đó mà hơn bất kỳ ai đều rất mưu cầu được sống, trân trọng từng ngày được mở mắt thức dậy.   

             Có lần cô thấy Nhược Đồng đánh dấu vào tờ lịch để trên tường, nghĩ rằng có lẽ là cậu đang đếm ngược ngày đặc biệt nào đó. Mãi cho đến hơn năm tháng sau đó, mỗi ngày đánh dấu trên tờ lịch đều chung thành thêm một nét, nhưng cô đã lật tờ lịch đó đến cuối năm vẫn không thấy ghi chú gì đặc biệt.   

             Tò mò, Bạch Hy quyết định hỏi thẳng Nhược Đồng, nhưng sau khi nghe câu trả lời ấp úng từ cậu, Bạch Hy đã hối hận khi hỏi. Để vào lúc đó, cả hai chị em đều không kìm được tiếng khóc xe lòng, vì thương cảm cho số phận của nhau.  

             “Mỗi một ngày được thức dậy bình thường là một điều đáng giá. Em muốn nhắc nhở bản thân vẫn còn chưa sống đủ, chưa tận hưởng được hết những điều hay trên đời, chưa trải qua hết được những thăng trầm của cuộc sống. Không nên bỏ cuộc, không nên rời đi, để không cần phải hối hận.”  

             Nhược Đồng từ phòng cấp cứu được đẩy ra, vốn dĩ sẽ được chuyển đến phòng bệnh bình thường, nhưng Chu Hắc Minh đang ở đây thì làm sao có thể. Y tá hiểu ý, một đường đẩy Nhược Đồng đến phòng bệnh cao cấp nhất.  

             Bạch Hy cũng là lần đầu tiên được bước vào căn phòng loại này, nhìn xung quanh một lượt cô đều không khỏi ngạc nhiên. Nếu so với căn hộ mà cô và Nhược Đồng đang ở thì thật sự có hơi ngại, vì nơi đó còn chưa so được với nhà vệ sinh ở đây.  

             Thuốc mê vừa hết tác dụng, Nhược Đồng từ từ tỉnh dậy, nhìn thấy nơi mình đang nằm là điều ngạc nhiên đầu tiên. Mà điều ngạc nhiên hơn cả, chính là những người đang ngồi bên trong phòng.   

             Nhược Đồng biết bản thân không ổn từ khi ra khỏi tiệm hoa, tình trạng vô lực bũn rũn tay chân. Hơn hết, tuy đã uống thuốc nhưng con đau ở lồng ngực vẫn luôn âm ỉ, không giống như mọi lần sau khi thuốc vào thì sẽ không còn cảm giác đau nữa. Ngay chính lúc đó, Nhược Đồng đã lơ mơ hiểu được, cơ thể cậu có lẽ đã bắt đầu kháng thuốc rồi.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK