• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19 Bệnh tim
 
             Nhược Đồng tìm được một cây thang gần đó bỏ xuống hố, tuy khoảng cách chỉ hơn nửa mét nhưng nghĩ đến tình trạng người kia, cậu vẫn nên phòng hờ trước nhiều tình huống. Nhược Đồng bước xuống hố, nhìn người kia đôi mắt đã rưng rưng vì đau lại còn đưa ra tâm lý phòng bị không nhẹ.  

             “Tôi cũng biết chút kỹ thuật nắn xương, để tôi giúp cậu nắn lại, nếu không sẽ không đi lên được đâu.”  

             Cậu thiếu niên suy nghĩ một chút, liền rụt rè đưa chân ra. Ai ngờ Nhược Đồng không nói tiếng nào đã nắm chân thiếu niên bẻ qua một cái. Thiếu niên cắn môi, hai mắt lưng tròng nhìn Nhược Đồng không kịp hét ra tiếng nào.  

             “Thấy thế nào rồi?” Nhược Đồng sau khi động thủ xong, xem như không có chuyện bình tĩnh hỏi thiếu niên.  

             Thiếu niên vì đau mà có chút giận dỗi, nhưng cũng nghe lời Nhược Đồng thử lắc lắc chân, thì phát hiện đã không sao nữa rồi. Tuy có chút không vui vì cách làm việc của Nhược Đồng, nhưng thấy cậu chỉ xuất phát từ việc muốn giúp đỡ, thiếu niên nhanh chóng thay đổi sắc mặt.  

             Nhược Đồng tự nhiên cảm thấy ớn lạnh, nhìn xuống thì bắt gặp đôi mắt đầy ngưỡng mộ của thiếu niên nhìn mình. Thấy thiếu niên đã không còn phòng bị với mình, Nhược Đồng cảm thấy vừa buồn cười vừa vui vẻ. Chỉ như thế thôi đã có thể thu phục được rồi, thật sự đáng lo ngại.  

             Chân bớt đau, thiếu niên theo cây thang Nhược Đồng để xuống chầm chậm leo lên. Hai người dùng cảnh “hoạn nạn thấy chân tình” để làm quen với nhau. Thiếu niên vui vẻ nắm tay cậu lắc lư, cứ luôn miệng gọi người tốt, người tốt.  

             “Bạch Y Dương!” Một tiếng hét lớn khiến thiếu niên co rúm người.  

             Dương Hạo từ phía xa đi tới, nhìn người khiến hắn lăn lộn khắp nơi để kiếm hiện tại đang lôi kéo với người khác, thì không khỏi điên người.   

             “Lại chạy đi đâu đấy? Đứng đây lôi với chả kéo, còn ra thể thống gì nữa.” Dương Hạo miệng thì nói như thế, nhưng vẫn kéo thiếu niên qua phía mình nhìn từ trên xuống dưới một lượt. Sau đó lại lấy trong túi áo ra chiếc khăn tay, cẩn thận lau những vết bùn đất trên mặt và trên tay cho cậu.  

             “Cậu là ai?” Vẻ dịu dàng mất đi khi nhìn sang Nhược Đồng đứng bên cạnh.  

             Bạch Y Dương thấy Dương Hạo nói chuyện như thế với Nhược Đồng thì lên tiếng cản lại, mà quên mất một điều rằng khi nãy cậu cũng đã từng phòng bị với Nhược Đồng như thế nào.  

             “Là người tốt đấy! Khi nãy em bị té xuống hố, anh ấy rất giỏi, chỉ bẻ một cái là chân hết đau ngay.”  

             Nhược Đồng bên cạnh nghe Bạch Y Dương giải thích thì lại lo lắng cho số phận của mình hơn nữa. Người trước mắt này lo lắng cho thiếu niên như thế, cậu lại còn đi nói bị Nhược Đồng bẻ bẻ cái gì chứ, hắn bẻ gãy cổ cậu thật bây giờ.  

             Biết mình hiểu lầm người khác, Dương Hạo cũng rất thức thời nói một câu xin lỗi, rồi lại quay sang chất vấn Bạch Y Dương một hồi. Ngược lại, đối với Nhược Đồng thì cậu có ấn tượng với ba chữ “Bạch Y Dương” kia hơn.  

             So sánh một chút người trong lời bác sĩ nói với người trước mặt, Nhược Đồng cảm thấy có lẽ chỉ là tên trùng tên mà thôi. Làm sao cái người động chút là khóc, hay giận dỗi lại còn nhõng nhẽo như cậu có thể là một thiên tài phẫu thuật được, không thể nào đâu.  

             “Cậu tên Bạch Y Dương?”  

             “Phải a, tôi tên Bạch Y Dương, còn anh tên là gì?”  

             “Tôi gọi Bạch Nhược Đồng.”  

             “A, thật trùng hợp, chúng ta đều họ Bạch này.”  

             “Ừ.”  

             Thông qua cuộc nói chuyện ngắn ngủi này, Nhược Đồng càng thêm chắc chắn, người này không phải là “Bạch Y Dương” mà cậu đang tìm.   

             “Nhược Đồng!” Chu Hắc Minh từ phía xa chạy đến. Không hiểu sao khi thấy cảnh đó cậu lại thấy quen quen, nhìn sang Dương Hạo và Bạch Y Dương, gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.  

             Chu Hắc Minh đi tìm bác sĩ để hỏi về tình hình của Nhược Đồng, nào ngờ khi quay lại phòng chỉ thấy Bạch Hy đang nằm ngủ trên ghế. Đang lo lắng không biết cậu đi đâu thì anh thấy tấm chăn đắp trên người Bạch Hy, Nhược Đồng đã làm như thế thì chắc không có chuyện gì. Nên anh đi ra ngoài tìm cậu, nghĩ rằng có lẽ cậu chỉ đi đâu đó để thư giãn thôi.  

             Ai ngờ đi một vòng khắp bệnh viện vẫn không thấy người đâu, kể cả nơi hai người từng đến cũng không thấy ai. Trong lúc hoang mang không biết Nhược Đồng có tự ý rời khỏi bệnh viện không, thì liếc mắt đã nhìn thấy thân ảnh gầy gò của cậu phía sau hàng cây. Cũng may là đã tìm được cậu, nếu không chắc anh phát điên mất.  

             Ai ngờ Chu Hắc Minh vừa đi đến, ngược lại Nhược Đồng chưa lên tiếng thì Dương Hạo bên kia đã nhanh hơn một bước gọi anh: “Hắc Minh, là ông sao?”  

             “Dương Hạo? Ông về nước khi nào vậy?” Trong mắt thủy chung từ ban đầu chỉ nhìn mỗi Nhược Đồng, cho đến khi người bên kia lên tiếng anh mới nhìn qua, lại không ngờ gặp được người quen.  

             “Về hồi tuần rồi. Người này là?”  

             Chu Hắc Minh lại không chút chần chừ mà giới thiệu Nhược Đồng, “Người yêu mình, còn người này?”  

             “Là người yêu mình.”   

             Hai người nhìn nhau bật cười, rồi lại đồng thời nói: “Làm tốt lắm!”  

             “Sao cậu lại ở trong bệnh viện, cơ thể không khỏe sao?” Bạch Y Dương không thèm để ý đôi huynh đệ tương phùng kia, chỉ gấp gáp muốn làm quen với “người tốt” mà thôi.  

             “À, có chút không thoải mái thôi. Còn cậu thì sao?”  

             “Tôi đến thăm ba chồng.”  

             “Ba chồng?”  

             “Đúng a, tôi đã là vợ người ta rồi.” Bạch Y Dương ngược lại không có chút gì che giấu tình cảm của hai người, điều đó khiến cậu rất ghen tỵ. Bản thân chỉ biết gây rắc rối cho Chu Hắc Minh, chứ cũng chưa làm được gì cho anh.  

             Khi nãy vẫn có chút tức giận khi Bạch Y Dương đứng lôi kéo với người khác, hiện tại đã rõ người này là người yêu của bạn thân, Dương Hạo cũng bắt đầu thay đổi thái độ. Hơn nữa, Bạch Y Dương vừa cho hắn ăn trái ngọt khi rất tự nhiên giới thiệu thân phận của hai người, tâm trạng Dương Hạo hiện tại lại rất tốt.  

             “Hôm nay có việc phải làm, cho mình số điện thoại đi, hẹn bữa nào gặp nhau rồi ôn lại chuyện cũ, được không?” Dương Hạo nói với Chu Hắc Minh.  

             “Được thôi.” Chu Hắc Minh đối với người bạn chí cốt này ngược lại rất thoải mái, không hề để lộ vẻ lạnh lùng vốn có.  

             Hai người thỏa thuận xong, Dương Hạo quay lại nhìn liền thấy “vợ” mình đang dùng hết nội công đu lên người Nhược Đồng, sắc mặt không báo trước đen lại.  

             “Bạch Y Dương, quay về!”  

             “Không thích đâu.” Nói xong thì nắm tay Nhược Đồng kéo đi, cậu ngược lại bị sức lực lớn của Bạch Y Dương làm bất ngờ, trơ mắt để thiếu niên kéo mình đi.  

             Chu Hắc Minh cũng giống như Nhược Đồng, đều bị ba chữ “Bạch Y Dương” thu hút.  

             “Người yêu cậu là bác sĩ chuyên khoa tim mạch phải không?” Chu Hắc Minh quay sang hỏi Dương Hạo.  

             “Ừ, nhưng em ấy đã không phẫu thuật lâu rồi, hiện tại chỉ là tiểu bảo bối ở nhà mình thôi.”  

             “Trông có vẻ không giống miêu tả lắm. . . . .” Chu Hắc Minh không kiềm được nói ra suy nghĩ của mình.  

             “Có lẽ là vậy.” Dương Hạo cũng không vì đó là người yêu hắn mà bênh vực.  

             “Tôi có chuyện cần cậu giúp.”  

             Dương Hạo bị câu nói của Chu Hắc Minh làm hết hồn. Hắn và anh biết nhau từ thời chập chững nắm tay nhau đến trường học, ai lạ gì với gương mặt lạnh toát của anh chứ Dương Hạo thì đã quen lâu rồi. Hắn từng nhờ Chu Hắc Minh rất nhiều lần, chỉ có Chu Hắc Minh thì chưa bao giờ nói những lời khách sáo như nhờ vả với hắn. Đúng là động đất đến nơi rồi sao?  

             “Cậu cứ nói đi, nếu được mình nhất định giúp mà, sao lại nghiêm trọng như thế?”  

             “Tôi muốn nhờ tiểu bảo bối của cậu làm phẫu thuật giúp Nhược Đồng.”  

             “Cậu ấy bị gì?”  

             “Bệnh tim.”  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK