• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 22 Giáo sư
 
             Bạch Y Dương và Dương Hạo quay trở về ngôi nhà của hai người, mọi sinh hoạt vẫn diễn ra bình thường, điều duy nhất chính là không ai nhất đến chuyện của Nhược Đồng.   

             Buổi tối, Dương Hạo từ phòng tắm bước ra lại không nhìn thấy Bạch Y Dương nằm trên giường đợi hắn như mọi ngày. Từ phòng khách, nhà bếp hay sân vườn đều đi qua một lượt vẫn không thấy bóng dáng Bạch Y Dương đâu. Đang định lên tiếng gọi thì nghe có tiếng đồ vật rơi trong phòng làm việc của hai người.  

             Dương Hạo bước vào thì thấy Bạch Y Dương đang khom người dưới đất nhặt ống bút lên, có lẽ đó là nguyên nhân của tiếng động khi nãy, nhưng không biết là do vô tình hay cố ý làm rơi thôi.  

             “Sao em không chuẩn bị đi ngủ đi?”  

             Dương Hạo lên tiếng bất ngờ khiến Bạch Y Dương đang thất thần giật bắn người, nhưng cũng không đùa giỡn như thường ngày nữa mà chỉ bình tĩnh nói: “Tài liệu hôm qua thư ký Lâm gửi tới xem vẫn chưa xem xong, là dành cho cuộc họp sáng mai của anh đấy, nên hiện tại tranh thủ làm cho xong.”  

             “Vậy sao, vất vả cho em rồi.” Vừa nói, Dương Hạo cũng vừa bước tới gần bàn làm việc, xem qua hồ sơ một lần.  

             Bên trên hồ sơ được đánh dấu và ghi chú rất nhiều, đây chính là cách làm việc của Bạch Y Dương. Cả đời cậu luôn theo đuổi một chữ Y, chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ có ngày ngồi vò đầu bứt tóc, vì những con số thống kê cuối năm hay là doanh thu trong tháng. Nhưng cậu luôn một lòng muốn giúp đỡ Dương Hạo, cũng là giúp cho bản thân không trở thành gánh nặng của ai, hay là cho mình có thời gian suy nghĩ về những chuyện trong quá khứ.  

             Mỗi lần có tài liệu nào đó được đưa đến, Bạch Y Dương liền dành rất nhiều tâm huyết vào cho nó. Cậu đọc đi đọc lại nhiều lần, chỗ nào không hiểu sẽ lập tức hỏi và ghi chú lại, nhìn qua thì có vẻ giống phong cách làm bài tập của học sinh lúc ôn bài.  

             Bạch Y Dương ngồi ở vị trí cạnh Dương Hạo cũng được một thời gian, công việc cũng đã nhuần nhuyễn hơn ban đầu nhiều, nhưng chung quy vẫn còn cần nhiều thời gian hơn người khác.  

             “Còn một chút nữa là xong rồi, anh về phòng trước đi.” Bạch Y Dương ngồi xuống ghế, tập trung xem tài liệu.  

             “Chỗ này. . . . .sai rồi.” Dương Hạo vừa xem xét phản ứng của cậu vừa nói.  

             Nhìn vào chỗ Dương Hạo chỉ, gật đầu một cái rồi bắt đầu sửa lại. Nhưng sau khi quay lại vẫn đề tiếp theo thì Dương Hạo lại tiếp tục nói sai, hai người cứ giằng co như thế cả buổi.   

             “Đúng là khó thật đấy!” Bạch Y Dương cảm thán.  

             “Chỗ phân loại ban đầu đã bị nhầm, nên kéo theo số liệu cũng sai theo, phải bắt đầu sửa từ trên đây mới được.” Dương Hạo không chút để ý sự khó xử của Bạch Y Dương, làm ra tư thế cấp trên lạnh lùng chỉ ra chỗ sai.  

             “Thì ra là vậy.” Bạch Y Dương cũng có hơi ngạc nhiên một chút về thái độ của cậu, nhưng cũng nhanh chóng theo sự chỉ dẫn mà làm lại.  

             Bạch Y Dương làm xong hồ sơ, để lại vào cặp xách của cậu để không bị quên, nhìn lên thì vẫn thấy Dương Hạo nhìn mình chằm chằm. Còn chưa kịp hỏi có chuyện gì thì đã nghe anh nói:  

             “Em không hợp với công việc này, đã bao nhiêu lâu rồi mà vẫn còn phạm sai sót.”  

             Bạch Y Dương nghe hắn nói thế thì cũng không biết phản biện như thế nào, rõ ràng là anh thiếu sót. Dương Hạo nói xong lời đó thì bước tới ngăn tủ phía sau, lấy ra một tập tài liệu khác, đưa qua cho cậu, nói:  

             “Em hợp với cái này hơn.”  

             Bạch Y Dương cầm lấy tài liệu mở ra thì mới biết đó là bệnh án của Nhược Đồng. Trước sự ngạc nhiên của cậu, Dương Hạo cũng không nói gì thêm, kéo một cái ghế khác lại gần cậu ngồi xuống.  

             “Sao anh có thể lấy được nó? Anh đâu phải người của bệnh viện.” Bạch Y Dương hỏi.  

             “Anh không lấy, anh là được người khác nhờ mang đến cho em.”  

             “Là ai?”  

             “Bác sĩ Hạ.”  

             Bác sĩ Hạ chính là vị bác sĩ thực hiện điều trị và cấp cứu cho Nhược Đồng trong mấy ngày qua, cũng là người nói chuyện với Bạch Y Dương trong bệnh viện.  

             “Sao ông ấy biết được anh?”  

             “Ông ấy gặp anh ở trước phòng làm việc của mình. Anh đã đi theo em, cũng nghe được cuộc nói chuyện của hai người.” Dương Hạo thú nhận.  

             “Vậy. . . . .chắc anh cũng nghe được lời em nói, không có thế nào hết, mà cũng là không thể.”  

             Dương Hạo chỉ bình tĩnh hỏi lại: “Là Nhược Đồng không thể, hay là em không thể.”  

             Bạch Y Dương im lặng nhìn bệnh án mà không nói lời nào. Nếu phải trả lời, cậu nhất định sẽ nói là cả hai, cậu không thể, Nhược Đồng lại càng không thể. Tình trạng bình thường mọi chuyện đã không dễ, huống hồ hiện tại cả hai đều có vấn đề riêng.  

             Dương Hạo bước tới két sắt đặt âm tường trong góc, bên trong nó chưa những gì kể cả Bạch Y Dương cũng không được biết. Nhìn thấy hắn mở két sắt ra trước mặt, cậu cũng không có hứng thú để xem, cũng thức thời quay sang chỗ khác. Nhưng thật ra bên trong không có gì đặc biệt, bên trong chúa đựng những ngọt ngào, giận dỗi, yêu thương, hờn dỗi của cả hai người. Dương Hạo chỉ muốn xem nó như một trân bảo quý giá của riêng anh, không ai được chạm vào, cũng không ai được mang nó rời khỏi đây.  

             Dương Hạo lấy ra một hộp gỗ được chạm khắc rất tinh tế, giống như một bảo vật vậy. Hắn đặt hộp gỗ trước mặt Bạch Y Dương, mở ra. Bên trong là một con dao phẫu thuật, trên cán dao còn được khắc một chữ cái W rất tỉ mỉ.   

             Bạch Y Dương nhìn thấy con dao phẫu thuật thì hai tay không kìm được có chút run rẩy, chỉ ngồi nhìn động tác tiếp theo của Dương Hạo, một lòng không muốn chạm vào nó.  

             “Em biết cái này là của ai không?”  

             “Của ai?” Bạch Y Dương cố gắng bình tĩnh hỏi.  

             “Là của giáo sư William.”  

             Bạch Y Dương rất hoài niệm khi nghe cái tên này. Giáo sư William là người điều trị tâm lý cho cậu lúc cậu vừa sang Mỹ. Nói là điều trị tâm lý, nhưng thật ra hai người chỉ trò chuyện với nhau và ông ấy đã cho cậu rất nhiều lời khuyên hữu ích. Nhưng khúc mắc lớn nhất của cậu còn chưa được tháo gỡ thì ông ấy đã bị bạo bệnh mà qua đời.   

             “Ông ấy đưa cho anh sao?”  

             “Ừ, còn kèm theo một câu chuyện nữa. Em có muốn nghe không?”  

             Cho dù cậu nói không hắn cũng sẽ kể, nên Bạch Y Dương hiểu ý hắn không nói gì chỉ là thay đổi tư thế bắt đầu chăm chú lắng nghe những lời tiếp theo Dương Hạo nói.  

             “Con dao này được giáo sư sử dụng hơn hai mươi năm, khi ông còn ở chức danh là một bác sĩ. Ông ấy nói với anh, vốn dĩ có lẽ nó sẽ còn được công tác dài hơn như thế nhiều, nhưng khi phát hiện bản thân bị ung thư phổi, ông ấy đã không thể giúp nó thực hiện sứ mệnh được nữa. Hai mươi năm trong nghề, số người được ông ấy cứu chữa có thể lên đến con số bao nhiêu không ai biết được. Nhưng kèm theo đó, bao nhiêu người không may mắn, bao nhiêu người không rời khỏi phòng phẫu thuật được thì riêng ông ấy lại nhớ rất rõ. Nhưng giáo sư vẫn ở đó, chờ những người cần đến tài năng của mình, cho đến khi số phận bắt ông ấy phải ngừng lại. Em có biết không, trong những người kém may mắn đó, còn có cả người chị họ thường chơi đùa cùng ông lúc nhỏ, người chú ruột thích cõng ông trên vai đi khắp nơi, và còn có người mẹ đáng kính của ông. Tất cả họ đều không qua khỏi được, cho dù giáo sư đã đứng ở đó, nhưng cũng chính mắt ông đã nhìn thấy cách mà họ ra đi, bất lực như thế nào.”  

             Bạch Y Dương vừa nghe hắn kể, vừa tự bản thân nhớ lại những lúc hai người trò chuyện với nhau. Khuôn mặt lúc nào cũng thường trực nụ cười, câu nói cửa miệng luôn là lạc quan yêu đời, thế nhưng phía sau lớp mặt nạ đó lại là một câu chuyện như thế.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK