Chương 10 Lời đề nghị bất ngờ
Mà với tình trạng bệnh của cậu, chưa một ngày nào từ khi cậu hiểu chuyện thiếu vắng những viên thuốc khẩn cấp đó. Cho nên, nếu cơ thể cậu bắt đầu kháng thuốc, Nhược Đồng hiểu được đó chính là án tử dành cho mình.
Thấy Bạch Hy đứng bên cạnh hai mắt đỏ hoe, có lẽ là đã khóc rất nhiều. Lâm Bình vẻ mặt lo lắng thấy rõ, vậy mà bình thường lúc nào cũng ra vẻ mình rất ngầu, không quan tâm chuyện gì. Còn Thanh Phi và người kia, Nhược Đồng lại không biết bọn họ đang nghĩ gì, nhất là người tên Chu Hắc Minh đó, cậu đang nghĩ tại sao anh lại có mặt ở đây.
“Em thấy thế nào rồi?”
“Em không sao đâu, cũng giống như lúc trước thôi mà, hai ba bữa nữa là xuất viện được rồi.”
Mọi người nghe cậu nói thế thì không biết phải phản ứng như thế nào. Không lẽ lại nói: “Bác sĩ nói em không thể cứu được nữa rồi, ráng sống thật tốt những ngày còn lại đi.”
“Haizz, em chỉ mới nói thế thôi, mọi người không cần phải tỏ ra khó xử như thế.” Đưa mắt nhìn ra khung cửa sổ, bên ngoài thật rộng lớn, Nhược Đồng như đã thoát khỏi căn phòng bay lượn bên ngoài, bình tĩnh nói tiếp: “Cơ thể em như thế nào, em là người rõ nhất. Vốn dĩ nghĩ bản thân có lẽ còn nhiều thời gian, nên đã lên kế hoạch cho nhiều thứ, không ngờ lại làm không được. Thật là đáng tiếc!”
Bạch Hy thấy cách cậu bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện như thế, giới hạn của cô như sắp bị đánh vỡ. Em trai cô, người cô đặt rất nhiều suy nghĩ vào, từ bao lâu đã chuẩn bị xong cho bản thân một cái kết rồi!
“Bác sĩ nói dấu hiệu của việc lạm dụng thuốc, có phải tình trạng bệnh tái phát ngày càng tăng không, sao em không nói chuyện đó với chị?”
Không giống như mọi lần tìm cách tránh né, Nhược Đồng thật rõ ràng giải đáp mọi thắc mắc của Bạch Hy. Nhìn thấy Chương Phi từ nãy vẫn luôn đứng phía sau Bạch Hy, Nhược Đồng bỗng nhiên cảm thấy yên tâm đến lạ thường, cậu nói: “Xin lỗi chị, đã giấu chị nhiều chuyện như thế. Chỉ là em không muốn chỉ vì bản thân mình mà khiến chị phân tâm, bỏ qua nhiều thứ và nhiều người bên cạnh.”
“Em cũng là người bên cạnh chị, hơn nữa còn là người đặc biệt quan trọng với chị.”
Nhược Đồng biết khi mọi chuyện rõ ràng, nhất định sẽ không ai bình tĩnh được như cậu. Nhưng hiện tại, chính cậu cũng đang rất muốn khóc thương cho bản thân đây. Nói mạnh miệng là thế, nhưng khi đối mặt với sinh tử liệu bản thân có thật sự mạnh mẽ được hay không, thì tới lúc đó mới biết được. Người khác sống bảy mươi, tám mươi năm còn thấy chưa đủ, huống hồ gì cậu chỉ mới chập chững được con số lẻ của họ.
“Chị à, em muốn ăn canh gà hầm của chị nấu, có được không?” Nhược Đồng đột nhiên đổi chủ đề.
“Em đói sao? Vậy chị xuống căn tin mua gì cho em ăn đỡ nha.” Vì hiện tại cô không muốn rời đi khỏi Nhược Đồng một phút nào, vì cô sợ. . . . .
“Nhưng em muốn ăn canh chị nấu. Yên tâm đi, có Lâm Bình và. . . . .ở đây với em mà.” Nhược Đồng bỏ lửng lời nói, vì cậu cũng không biết phải xưng hô với người đàn ông đó như thế nào. Anh ta từ đầu vẫn luôn đứng yên đó, không nói lời nào, nhưng mỗi khi lơ đãng nhìn sang cậu đều thấy đôi mắt của Chu Hắc Minh luôn hướng về cậu.
Lâm Bình bên cạnh thì cô yên tâm lắm rồi, hơn nữa còn có người xem em cô là bảo bối ở đây nữa. Bạch Hy thật sự không còn lời nào để phản bác, Chương Phi thấy cô đã thỏa hiệp thì nhận mệnh đưa Bạch Hy về nhà.
Bạch Hy và Chương Phi rời khỏi, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn hai người đàn ông nhìn chằm chằm vào Nhược Đồng, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy. Nhược Đồng tằng hắng một cái, thấy cổ họng hơi khô nên với lấy ly nước trên bàn, Lâm Bình ngồi đằng xa thấy thế đứng dậy, nhưng tiếc là chậm hơn.
Chu Hắc Minh đứng gần đó, không chút biểu cảm nào cầm ly nước đưa qua. Nhược Đồng cũng không thể để anh cứ cầm đó, đưa miệng sang uống một hớp. Ai ngờ vừa đưa miệng ra khỏi ly, Chu Hắc Minh đầy tâm lý đã cầm chiếc khăn tay từ lúc nào, chấm chấm lên miệng cậu, lau đi vòng nước trên môi.
Lâm Bình thấy hành động của Chu Hắc Minh thì trong lòng kêu lên hồi chuông báo động. Định mở miệng nói gì đó, nhưng lại ngại Nhược Đồng nằm đó, nên cố gắng kìm lại không lên tiếng nữa.
Trong bầu không khí có phần ngại ngùng, y tá đúng lúc bước vào thông báo đến giờ kiểm tra của Nhược Đồng. Bác sĩ điều trị bước vào, đương nhiên là người khác rồi, người bị Lâm Bình nắm cổ áo vẫn còn bị sang chấn tâm lý, chưa qua khỏi. Vốn dĩ hai người định ở lại xem tình hình của Nhược Đồng, nhưng khi thấy vị bác sĩ kia kéo áo cậu lên, hai người không ai nói tiếng nào lại đồng thời mở cửa đi ra ngoài.
Nhược Đồng thấy hai người họ như thế thì ngơ mặt ra, không hiểu chuyện gì. Cho đến khi hai nụ hồng trước ngực vì bác sĩ kéo áo lên mà cảm thấy lành lạnh, cậu mới có chút thông tin.
“Hai người họ. . . . .là đang ngại sao? Mà tại sao vậy, đều là đàn ông với nhau hết mà.”
Chu Hắc Minh và Lâm Bình đứng bên ngoài, ngược lại bầu không khí còn trầm trọng hơn, nếu rõ ràng thì bọn họ chính là tình địch của nhau đấy!
“Anh là có ý gì với Nhược Đồng?” Lâm Bình hỏi.
“Tôi đang theo đuổi em ấy.” Chu Hắc Minh bình tĩnh trả lời.
“Anh là đang đùa giỡn sao? Nhìn qua thì anh cũng đâu phải loại người thiếu thốn tình cảm đến mức đi theo đuổi một người không còn sống được bao lâu, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Cậu có lẽ đã hiểu sai một chuyện. Tôi đúng là không thiếu thốn gì cả, nhưng thứ thiếu duy nhất hiện tại, chính là tình yêu. Mà em ấy có thể cho tôi điều đó.”
Lâm Bình im lặng.
Đúng! Hắn chỉ biết im lặng, vì hiện tại muốn nói cũng không biết phải nói gì. Lâm Bình là một người mạnh miệng nhưng mềm lòng, hay nói cách khác thì chính là một người nhút nhát. Cho dù đã lấy can đảm bao nhiêu lần để có thể đứng trước mặt Nhược Đồng để nói lời yêu thương, nhưng hắn vẫn không làm được.
Nhưng Lâm Bình biết, Chu Hắc Minh thì không như thế, anh sẽ có thể không cần sự dũng cảm hay can đảm gì đó. Vì chỉ qua đôi mắt sắc bén cùng phong thái nói chuyện mới hai ba câu vừa nãy, Lâm Bình đã biết bản thân không thể so được với người này.
“Anh sẽ cùng Nhược Đồng đi đến cuối cùng chứ?”
“Nhất định!”
“Vậy thì được.”
Bác sĩ và y tá cũng vừa lúc đi ra, cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông khi nãy chỉ có độc nhất hai người họ biết. Tự bản thân thỏa thuận với nhau, chỉ cần là làm cho Nhược Đồng hạnh phúc, thì Lâm Bình hay là Chu Hắc Minh đều không có vấn đề gì cả.
Lâm Bình cũng biết điều lắm, vào trong phòng nhanh chóng tìm cớ rời đi, để lại không gian cho hai người họ. Mà vi diệu hơn cả chính là Nhược Đồng, cậu được một người trong mắt người khác là một truyền thuyết theo đuổi. Ai cũng biết điều đó, chỉ duy nhất cậu lại không biết chuyện gì!
Chỉ biết hiện tại cậu đang bị bao vây trong căn phòng rộng lớn, với một người mới chỉ gặp hôm qua, còn chưa nói được với nhau câu gì.
“Tôi đang theo đuổi em, nên họ để lại không gian cho hai chúng ta.” Chu Hắc Minh không sợ hù dọa người trước mắt phát bệnh tim, trực tiếp vào vấn đề chính.
“Anh mới nói cái gì?” Nhược Đồng hết hồn ngồi bật dậy.
Chu Hắc Minh thấy cậu làm ra động tác lớn như thế thì biết bản thân đã làm cậu sợ, liền rời khỏi vị trí sang đứng bên cạnh cậu, tùy thời hỗ trợ.
“Tôi nói tôi đang theo đuổi em.”
“Chúng ta đã từng gặp nhau sao?”
“Mới gặp nhau hôm qua, em quên rồi sao?”
“Anh biết tôi là ai sao?”
“Không nhiều không ít.”
“Anh có bệnh?”
“Kết quả khám sức khỏe tháng trước nói rõ mọi chỉ số đều bình thường, trong vòng một tháng ngắn ngủi không có khả năng tồn tại bệnh trạng.”
Nhược Đồng bị câu trả lời của anh làm ngẩn người, cậu không ngờ người đứng ở vị trí cao như thế, đầu óc cũng đôi khi không bình thường lắm. Nhìn người trước mặt rõ ràng đang tỏ tình nhưng khuôn mặt lại lạnh tanh, không chút dấu vết gì là đang thổ lộ chân tình với người khác, làm cho Nhược Đồng cảm thấy rất hài hước.
“Tôi không thể đợi được, nên em suy xét nhanh chóng một chút.”
Nhược Đồng làm khuôn mặt khó hiểu, Chu Hắc Minh lại thấy rất dễ thương. Nhẹ đưa tay vuốt những lọn tóc vì nằm là dựng đứng lên, dịu dàng nói:
“Suy xét trở thành người yêu của anh!”