Chương 17 Không quen biết
Bị Bạch Hy nói như thế, lại đang đứng ở chỗ đông người, thẹn quá hóa giận, Liên Sương bước lên phía trước định cho cô một bạt tay. Thanh Phi đứng bên cạnh dễ gì cho bà làm được điều đó, hắn nắm lấy cánh tay của bà hất ra phía sau. Liên Sương bị lực mạnh tác động, lảo đảo bước lùi về sau mấy bước.
Liên Sương giận đỏ hết cả mặt, lớn tiếng nói đạo lý: “Bạch Hy, mày dù sao cũng là do tao mang thai mười tháng sinh ra, dù tao có làm gì thì cũng không đến phiên mày phán xét. Nhược Đồng cũng là đứa con tao đứt ruột sinh ra, tao mang nó đi, cho nó cuộc sống sung sướng. Mày là chị thì phải mừng thay cho em, chứ không phải đứng đây hành xử như thế.”
“Nếu bà thật sự thương Nhược Đông, lúc trước sẽ không một lòng muốn mang em ấy đến trại mồ côi. Còn nói về việc hai chúng tôi là do bà mang thai mười tháng sinh ra sao? Sinh ra mà không dưỡng thì cũng coi như là không có thì tốt hơn. Dù hôm nay có nói gì đi nữa, bà cũng không được mang Nhược Đồng đi!”
Vừa lúc đó, Nhược Đồng từ phía xa đi lại. Ban đầu vì không biết đối mặt với Liên Sương như thế nào, Nhược Đồng bí quá mới gọi điện cho Bạch Hy. Nhưng sau đó nghĩ lại, sợ rằng Bạch Hy khi phải đối mặt với bà ta cũng sẽ bị tổn thương, nên Nhược Đồng quyết định chạy nhanh đến cổng trường để bảo vệ cô.
Vừa bước tới cũng là lúc cậu nghe được những lời Bạch Hy nói. Nhược Đồng cảm thấy yên tâm vì sự mạnh mẽ của cô, và hơn nữa Chương Phi còn ở bên cạnh. Bỗng nhiên Nhược Đồng nghĩ đến một chuyện, nếu cậu đến lúc phải rời đi, thì Bạch Hy sẽ không cảm thấy cô đơn hay đau khổ nhiều.
Liên Sương nhìn thấy Nhược Đồng thì như gặp vị cứu tinh, chỉ hận không thể một tay quẳng cậu lên xe rồi rời đi. Bạch Hy lại nhanh tay kéo Nhược Đồng về phía mình, không cho bà ta một giây phút kịp đụng đến cậu.
“Tại sao lúc đó mẹ lại bỏ đi?” Nhược Đồng từ sau lưng Bạch Hy ấp úng hỏi.
Thấy Nhược Đồng chịu nói chuyện với mình, Liên Sương thấy có chút hy vọng nên nhẹ nhàng trả lời cậu: “Mẹ lúc đó thật sự có nỗi khổ của mình nên không tiện mang theo con, nhưng hiện tại không còn vấn đề gì nữa, chúng ta có thể tiếp tục sống chung với nhau.”
“Chúng ta, là bao gồm cả Bạch Hy?” Nhược Đồng hỏi.
“Chuyện đó. . . . .”
Liên Sương từ ban đầu đã không có ý định mang Bạch Hy cùng đi, đơn giản vì đối với bà Bạch Hy không có giá trị gì. Còn Nhược Đồng lại là nhân tố quan trọng, quyết định vị trí và tiền tài của bà.
“Nếu Bạch Hy không đi, tôi cũng sẽ không đi, bà trở về đi.” Nhược Đồng sau khi nói câu đó thì kéo Bạch Hy rời đi, bọn họ đứng trước cổng trường đã làm biết bao người để ý rồi. Hơn nữa, Nhược Đồng cảm thấy cơ thể cậu có dấu hiệu mất sức rõ ràng, xem bộ sắp không chịu đựng nổi mà ngất xỉu ngay ở đây mất.
Liên Sương thấy Nhược Đồng rời đi, liền vội vàng chạy theo kéo tay cậu lại. Gấp gáp khuyên nhủ: “Con đi theo mẹ, chỉ cần như thế thôi thì từ đây đến cuối đời đều không cần phải lo lắng về vấn đề tiền bạc gì nữa cả. Hơn thế, con còn có thể lo cho Bạch Hy. Hôm nay dù nói thế nào con cũng phải đi theo ta. Đưa nó vào xe!”
Lời cuối là nói với hai người đàn ông đứng trước chiếc xe khi nãy Liên Sương bước xuống, nhìn qua có lẽ là vệ sĩ hay người giúp việc gì đó. Nhưng sức lực của bọn họ thì vô cùng lớn, Bạch Hy và Thanh Phi bị một tên cản lại, tên còn lại thì ra sức lôi Nhược Đồng vào xe.
Chu Hắc Minh đến vừa lúc thấy được Nhược Đồng đang bị một tên bặm trợn lôi đi. Không đợi tìm chỗ đậu xe, Chu Hắc Minh phóng như bay đến bên Nhược Đồng, một tay kéo cậu lại, tay còn lại thì tặng cho tên kia một cú đấm. Người đàn ông bị anh sức lực cực lớn đấm vào má đến không đứng vững, ngã nhào xuống dưới chân Liên Sương.
Thanh Phi cũng nhanh chóng giải quyết tên còn lại. Liên Sương thấy lại có người đến cản trở thì tức giận không thôi. Nhược Đồng vừa trở về vòng tay của Chu Hắc Minh, còn chưa kịp hoàn hồn thì thấy hai người kia lại chuẩn bị tấn công.
“Mẹ, người nói thật cho con biết, tại sao hôm nay người đến đây?” Nhược Đồng hai mắt đỏ hoe, đưa ra câu hỏi.
Liên Sương nghe câu hỏi của Nhược Đồng, lại đưa tay cản hai người bên cạnh lại, nhìn về phía cậu thẳng thắn nói: “Nếu con muốn biết lý do thật sự mới chịu đi theo ta, được, ta nói con nghe.”
Liên Sương dùng cách ngắn gọn nhất nói ra nguyên nhân cho Nhược Đồng nghe. Nhưng sau khi bà vừa dứt lời, Chu Hắc Minh và Chương Phi đều có cùng một suy nghĩ, “Thật may vì bọn họ là đàn ông, mà đàn ông thì sẽ không động tay với phụ nữa.”
Thì ra người đàn ông kia của Liên Sương bị vô sinh, mà cha của hắn lại muốn có cháu trai. Nên mấy hôm trước đã nói với anh em của hắn, nếu ai có cháu trai cho ông trước, thì người đó sẽ được hưởng nhiều tài sản hơn. Liên Sương đã thương lượng với hắn để bà đến tìm Nhược Đồng, sau khi ông ta lập di chúc xong thì đưa cậu về với Bạch Hy. Từ lúc ban đầu bà đã không có ý định đưa Nhược Đồng về ở chung với bọn họ.
“Ha, bà đúng là đủ tâm cơ đấy!” Thanh Phi bên cạnh cười khẩy vào mặt Liên Sương. Ban đầu thật sự là có chút nể mặt Liên Sương, vì ít ra mà còn là người sinh ra Bạch Hy, nếu theo đạo lý thì hắn cũng phải gọi bà một tiếng mẹ vợ. Nhưng hiện tại thì điều đó xem ra không cần thiết nữa, xin hỏi hắn có thể đấm vào mặt bà một cái được không?
“Cậu thì biết gì mà nói, chỉ cần đi diễn một vở kịch nhỏ nhoi, là có đủ tiền sống đến hết đời rồi. Nó cũng có thiệt thòi gì đâu, mà lại làm mọi chuyện đến khó coi như thế này.”
Bạch Hy nghe bà nói như thế thì tức đến phát khóc, bà ta chỉ vì tiền, bắt đầu tất cả mọi chuyện cũng bởi vì chữ tiền. Đang định mắng cho bà một trận để hả giận, thì cô khựng lại bởi câu nói sau đó của Nhược Đồng.
“Vậy người có biết, một đời của con kéo dài bao lâu không? Có thể là một năm, một tháng, một tuần, ai biết chừng lại là không qua được ngày hôm nay. Người chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, có nghĩ đến những năm qua hai chúng tôi phải sống như thế nào không? Bạch Hy có khi đến mười giờ đêm vẫn chưa làm việc xong, mười một mười hai giờ mới về được đến nhà. Hơn năm giờ sáng một chút đã phải thức dậy làm việc nhà, rồi lại dặn dò chăm sóc đứa em yếu đuối này. Người mẹ như bà đang ở đâu?”
“Ta, ta đã bảo nó hãy đưa con đến Trung tâm, con sẽ được điều trị tốt hơn ở đó. Chỉ tại nó tự quyết định, tự cho bản thân là giỏi. Nếu lúc trước nó chịu nghe lời ta, mang con đến trại mồ côi thì hiện tại bệnh của con đã không đến mức nghiêm trọng như thế”
Nhược Đồng không còn lời nào để nói với bà nữa, dứt khoát từ chối yêu cầu vô lý kia, đồng thời phân rõ ranh giới giữa hai người: “Chuyện hôm nay nên kết thúc rồi, nếu chỉ cần người đóng kịch bà thừa sức tìm được người khác thay thế, không phải chỉ cần đưa tiền ra thôi hay sao? Chúng ta sau ngày hôm nay nếu có gặp lại, xin bà hãy xem như không quen biết chúng tôi.”