• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3 Lưới tình
 
             Nhưng Nhược Đồng lại không biết, người đàn ông gọi là Thanh Phi kia, thật sự đã rơi vào lưới tình với Bạch Hy. Lo lắng cho cậu, xuất phát từ vị trí của một người anh rể mà thôi. Nhưng Thanh Phi cũng bị chính suy nghĩ đó của cậu làm cho xấu hổ, không ngờ một thằng nhóc còn chưa trải sự đời lại có cách suy nghĩ thấu đáo như thế.   

             Ban đầu cũng có lúc Thanh Phi muốn dùng nó là sự ràng buộc đối với Bạch Hy, nhưng hiện tại hắn là thật lòng muốn làm gì cho đứa em trai trên danh nghĩa này. Có điều, sự đề phòng của Nhược Đồng đối với Thanh Phi không phải ngày một ngày hai là có thể xí xóa. Chính là kéo dài đến cục diện của ngày hôm nay.  

             “Hôm nay Thanh Phi sẽ đến ăn cơm, em nhớ về sớm đấy!” Bạch Hy nói với theo khi thấy Nhược Đồng chuẩn bị ra cửa.  

             “Em…có hẹn với bạn rồi, không về sớm được, hai người tự ăn với nhau đi.” Nói xong không đợi xem phản ứng của Bạch Hy, người đã chạy đi mất.  

             Nghe được lời Nhược Đồng nói, Bạch Hy chỉ thấy hơi phiền lòng một chút, nhưng cũng không nói gì. Vì cô biết, em trai cô chỉ thích mềm không thích cứng, cô tin một ngày nào đó cậu sẽ hiểu được Thanh Phi không phải là người xấu.  

             Còn về phần Nhược Đồng, cũng hoàn toàn không phải vì Thanh Phi đến nên cậu không muốn về nhà sớm. Mà là vì hôm nay tiệm hoa có nhập thêm một đợt hàng mới, Nhược Đồng phải ở lại để phụ. Nghe chị chủ nói, số hoa nhập về lần này là do một tập đoàn rất lớn đặt dùng để trang trí văn phòng.  

             Sở dĩ tìm đến một cửa hàng hoa nhỏ như thế này, là vì chị chủ có người quen ở đó giới thiệu. Và điều quan trọng hơn cả chính là tiền lương của riêng ngày hôm nay sẽ do ông chủ đó chi hết. Chỉ tính sơ sơ, số tiền một ngày này mà Nhược Đồng nhận được là bằng tiền lương cậu lãnh trong vòng ba tháng. Lợi ích lớn như thế cậu làm sao có thể bỏ qua được.  

             Sau khi học xong, chạy đến thư viện nói một tiếng của quản lý ở đó hôm nay cậu không thể đến làm được, rồi nhanh chân rời đi. Ai ngờ mới ra khỏi cửa thư viện chưa được bao xa, lồng ngực liền truyền đến cơn đau quen thuộc. Nhược Đồng một tay ôm lấy lồng ngực, một tay mở nắp bình treo trên cổ.  

             Phải uống một lần đến ba viên thì mới khống chế được cơn đau, Nhược Đồng ngồi bệch xuống dựa lưng vào tường.  

             “Mày như vậy mà vẫn còn muốn đi hay sao?”  

             Người lên tiếng là một thanh niên to xác, nhìn qua có thể dùng hơi thở mà đè chết người khác không chừng.   

             “Anh Lâm Bình, anh chưa về sao?”   

             “Định rồi, nhưng thấy có người sắp chết nên đến xem thử. Còn sống hay không?”  

             “Ha ha, em định sống lâu hơn người khác nhiều lắm. Anh không cần lo cho em.”  

             Lâm Bình là đàn anh của Nhược Đồng trong trường học, cậu gặp được hắn khi đến thư viện phụ việc. Không biết vì sao một người bốc đồng, thích sử dụng bạo lực để giải quyết vấn đề lại dành nhiều sự quan tâm đến cậu. Đôi khi vào giờ nghỉ, hắn cũng thường hay chạy sang tìm Nhược Đồng, dẫn cậu đi ăn, rồi lại chở cậu về nhà.   

             Có nhiều lần Nhược Đồng phát bệnh đột ngột, đều nhờ Lâm Bình tìm thấy mà vớt lại được mạng nhỏ này. Cách nói chuyện có hơi tùy hứng, lại có chút thô tục, nhưng lại là một người tốt. Công việc ở tiệm hoa cũng là Lâm Bình đưa cậu đi tìm, việc hôm nay Nhược Đồng đến đó làm thêm giờ, Lâm Bình cũng biết.  

             Khỏi phải nói khi nhìn thấy cảnh Nhược Đồng ôm lồng ngực khuỵu ở đó, Lâm Bình có bao nhiêu bất lực. Nhưng hắn không có tiền, lại không có năng lực, chỉ biết âm thầm đứng đó mà quan sát cậu mà thôi.  

             Đúng vậy! Lâm Bình đã dành tình cảm cho Nhược Đồng nhiều hơn mức là tình bạn qua đường, có lẽ đã chạm đến giới hạn của hai chữ “tình yêu” rồi.  

             Lâm Bình nhớ lại lần đầu tiên hắn gặp Nhược Đồng, cũng là lần đầu tiên hắn biết thế nào là sự rung động. Lúc đó Nhược Đồng đang giúp cô quản lý thư viện sắp xếp sách lên tủ, có một chút chấn động nên cậu bị vuột tay, chồng sách trên cao mất đà mà rơi xuống. Lâm Bình cũng không biết phản ứng đó là từ đâu ra, chỉ biết trong khoảng khắc hắn đã chạy về được phía cậu, thay cậu chắn những cuốn sách dày cộm từ trên cao rơi xuống.  

             Khoảng khắc nhìn thấy hình ảnh bản thân nằm gọn trong đôi mắt ấy, Lâm Bình biết mình đã bị giam cầm tại nơi đó, không quay lại được nữa. Một cậu trai ốm yếu, da thì nhợt nhạt, nhìn qua là đã biết người nhiều bệnh. Nhưng cũng chính điều đó, khiến hắn cảm thấy bản thân càng không thể để cậu một mình. Mỗi ngày được dung nhập thêm vào cuộc sống của Nhược Đồng, đều là một điều trân quý đối với Lâm Bình.  

             Sự linh động, trong sáng, còn có cả sự ấm áp trong từng cái nhìn về phía hắn. Chỉ như thế, từng chút một, không biết là từ khi nào, hắn đã không thể rời mắt khỏi cậu được nữa. Nhưng Lâm Bình không thể nói ra được, vì hắn sợ, thứ tình cảm một chiều từ hắn sẽ phá vỡ mối quan hệ tốt đẹp giữa hai người.  

             “Như vậy vẫn đi sao?” Tuy giọng điệu lửng lơ có vẻ không quan tâm lắm, nhưng thật sự trong lòng Lâm Bình đang lo lắng muốn chết đây.   

             Cơn đau giảm đi đáng kể, Nhược Đồng đứng thẳng người dây, chỉnh trang một chút. Nhìn sang thấy vẻ mặt không che giấu được sự lo lắng từ Lâm Bình, Nhược Đồng mỉm cười, nói: “Đi chứ! Hôm nay xong rồi, thì em sẽ xin nghỉ một tuần để tịnh dưỡng.”  

             “Ờ, tịnh dưỡng đi, làm như ông già tám trăm tuổi vậy.”   

             Đút tay vào túi quần, quay lưng định rời đi, vừa lúc lại nghe câu nói của Nhược Đồng khiến hắn chừng chân lại.  

             “Nếu trở thành ông già, nhưng lại được sống đến tám trăm tuổi, em sẽ đồng ý vô điều kiện.”  

             Dáng vẻ nhỏ nhắn đáng thương kia, như đánh một đòn chí mạng vào tim Lâm Bình, khiến hắn ngày càng hiểu hơn sự bất lực của bản thân. Chừng lại vài giây, Lâm Bình tiếp tục bước đi, vì hắn sợ bản thân lại vô tình nghe thêm bất kỳ tâm niệm nào đó của cậu. Nhưng bản thân lại không có khả năng hoàn thành hoặc giúp sức, vì hắn là một người cực kỳ bất tài.  

             “Nhớ đừng có nói với chị em đó!” Nhược Đồng nói với theo, nhìn Lâm Bình đi xa như thế không biết có nghe được hay không?  

             Hay đưa Nhược Đồng về nhà, đương nhiên Lâm Bình cũng có quen biết với Bạch Hy. Nhưng thật ra cậu không cần phải nói, vì Lâm Bình sẽ không bao giờ làm việc gì khiến cậu không vui.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK