• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 18 Mèo con
 
             Lần này Nhược Đồng là dứt khoát rời đi, Chu Hắc Minh và Thanh Phi đứng phía sau hai chị em đối mặt với đám người kia. Nếu bọn họ lại muốn kéo người đi, hai người cũng không ngại quyết chiến một trận đâu.  

             Liên Sương cảm thấy hôm nay kế hoạch của bà có nhiều chuyện cản trở, nên quyết định rời khỏi đó trước, nhưng bà vẫn chưa có ý định bỏ cuộc. Suốt cả khi Nhược Đồng chất vấn, Liên Sương chưa hề có một giây hối hận trong đầu, đúng là không còn đường cứu chữa.  

             Nhìn thấy Liên Sương rời đi, Bạch Hy nhẹ đưa tay vỗ vai an ủi cậu. Người mẹ như vậy, hai người bọn họ ai cũng không cần. Chỉ cần hai người còn bên nhau, một gia đình như thế vẫn hoàn hảo, chưa kể đến hiện tại gia đình của bọn họ còn hoàn hảo hơn trước kia nhiều.  

             Nhược Đồng mỉm cười trấn an Bạch Hy, sau đó lại nhìn sang Chu Hắc Minh, cầm lấy bàn tay vì dùng lực khi nãy mà đã đỏ ửng. Đưa lên gần miệng thổi thổi giúp anh, đau lòng không nói nên lời, anh luôn vì cậu mà chịu đau.  

             Chưa nói được lời nào, lồng ngực Nhược Đồng truyền đến cảm giác đau đớn quen thuộc. Đưa tay lên nắm lấy lọ thuốc trên cổ nhưng chợt nhớ ra bản thân đã không để thuốc vào trong, cũng vì cậu biết nó đã không còn tác dụng nữa.  

             Nhược Đồng đau đớn khuỵu xuống, Chu Hắc Minh nhanh chóng đỡ lấy cậu dựa vào lồng ngực anh, đưa tay mở hộp thuốc khẩn cấp trên dây chuyền của cậu, cũng đồng thời phát hiện bên trong trống rỗng. Nhược Đồng hai mắt đẫm lệ, vì đau một phần, vì hối tiếc một phần, cậu còn chưa làm đủ, chưa tận hưởng đủ sự dịu dàng của anh. Còn chưa khiến anh trở thành một người hạnh phúc nhất, không thể rời đi được.  

             Hai tay ôm lấy lồng ngực đau đớn theo phản xạ, hai mắt vẫn chung thủy nhìn lên Chu Hắc Minh, cũng thu hết sự hoảng loạn của anh vào mắt. Nhược Đồng cảm thấy như tim mình đã ngừng đập mất rồi, hai mắt dần mất đi tiêu cự, bóng tối dần dần ập đến. Bên tai chỉ còn là tiếng la hét của Chu Hắc Minh và tiếng khóc nấc nghẹn của Bạch Hy.   

             Trong tiềm thức, Nhược Đồng vẫn đọng lại chút ý thức, “Lại khiến mọi người lo lắng nữa rồi, xin lỗi rất nhiều. . . . .”  

             Nhược Đồng tỉnh lại, đối mặt với khung cảnh quen thuộc trước mặt, nở nụ cười bất lực. Nhìn qua ghế sô pha thì thấy Bạch Hy đang gục xuống ở đó, có lẽ là quá mệt mỏi vì chuyện hôm nay, cộng thêm tình trạng của Nhược Đồng đã khiến cô kiệt sức.  

             Nhược Đồng bước xuống giường, cảm nhận một chút tình trạng của cơ thể. Tuy vẫn trong tình trạng vô lực không còn sức, nhưng cơn đau ở lồng ngực đã giảm đi đáng kể. Cậu kéo tấm chăn trên giường đến khoát lên người Bạch Hy, thấy cô ngủ say như thế thì không làm phiền nữa. Nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng để không đánh động đến Bạch Hy, chầm chậm đi ra ngoài.  

             Một lần nữa đi đến nơi cậu và Chu Hắc Minh trao nhau nụ hôn đầu, ngồi xuống vị trí cũ, cả cơ thể bắt đầu thả lỏng. Nhược Đồng ngửa mặt lên bầu trời cao rộng kia, tận hưởng cơn gió lướt ngang qua từng bộ phận trên khuôn mặt.  

             Đang tận hưởng như thế, Nhược Đồng cảm thấy có cái gì đó cứ níu lấy chân cậu, nhìn xuống thì mới biết đó là một con mèo. Con mèo dường như biết được bản thân đã thành công thu hút được sự chú ý của cậu, liền liều mạng ra hiệu cho cậu đi theo. Nhược Đồng cũng tò mò nên liền đi theo sau con mèo đó.  

             Con mèo chỉ đường cho Nhược Đồng đến một khu vực nằm sâu phía sau bệnh viện. Nhìn lướt qua thì có lẽ là sân sau của bệnh viện, một số cây con cũng được đặt ở đây, chắc là sắp cải tạo chỗ này thành một khu vườn để thư giãn.  

             “Mày dắt tao đến đây làm chi?”  

             Hỏi xong Nhược Đồng mới có cảm giác mình hơi bị ngu, sao một con mèo có thể trả lời cậu được chứ. Vừa lúc đó thì Nhược Đồng nghe được có tiếng người khóc, lần theo thì phát hiện có một người đang ở dưới hố người ta đào để trồng cây, có lẽ là bị té xuống. Trong tay người đó còn bế thêm một chú mèo con khác, lại nhìn sang con mèo khi nãy đã dẫn cậu đến đây, nhìn qua kích thước thì có lẽ là mẹ con.  

             “Cậu có sao không?” Nhược Đồng ngồi xuống miệng hố, lên tiếng hỏi.  

             Người phía dưới thấy có người đến thì vui vẻ không thôi, liền theo phản xạ bật người dậy, liền “tê” một tiếng ngồi thụp xuống. Miệng mếu máu nói: “Chân đau quá, không đứng dậy được.”  

             Nhược Đồng bật cười nhìn người dưới hố, không hiểu vì sao lại thấy rất dễ thương. Khom người xuống một chút, đưa tay với xuống nói: “Cậu đưa con mèo cho tôi trước đi.”  

             Người phía dưới nghe thấy như thế thì làm vẻ mặt không vui, nhưng con mèo phía trên lại rất phối hợp kêu “meo meo” hai tiếng. Người phía dưới thấy thế thì thả lỏng hơn một chút, nhẹ nâng mèo con lên đưa cho Nhược Đồng.  

             Nhược Đồng ôm lấy mèo con đặt xuống đất, mèo mẹ liền bước tới từ đầu đến chân liếm qua một lượt. Mèo con được trấn an, nhìn người dưới hố kêu lên vài tiếng rồi lắc lư đi theo mèo mẹ rời khỏi sân sau.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK