Thành phố An Huy, tỉnh An Sương.
Bên trong một khu dân cư với đa số người dân chủ yếu làm nghề lao động chân tay, một căn phòng cho thuê với giá tám trăm ngàn một tháng, văng vẳng bên tai tiếng khóc đến nghẹn lòng.
Bạch Hy cùng em trai – Bạch Nhược Đồng quỳ trước bàn thờ còn nghi ngút nhang khói, xung quanh là mấy cô chú thân thuộc gần nhà đến chia buồn. Cha cô hôm kia vừa mới mua chiếc bánh sinh nhật to bự mang về cho em trai, hôm nay lại về với cái ôm của thiên đường. Đứng ở vị trí là người chị lớn, Bạch Hy không thể gục xuống, vì cô còn có một đứa em trai cần cô phải thật mạnh mẽ để bảo vệ nó.
“Cô sao có thể như vậy được chứ?” Một giọng phụ nữ vang lên từ buồng trong, trong tiếng nói không kìm được có chút tức giận cùng bất lực.
“Chị thì biết gì chứ, thử đưa bản thân vào hoàn cảnh như tôi đi, chị cũng sẽ làm như thế này thôi.” Liên Sương không vì lời nói có phần trách móc đó mà dừng tay, quần áo từng bộ từng bộ được chất đầy vào vali. Sau khi thu dọn xong, bà bước tới chiếc tủ đầu giường, mở ra một chiếc hộp, nơi cả nhà vẫn hay dùng để đựng tiền. Liếc mắt nhìn hai đứa con vẫn còn quỳ ngoài phòng khách, lấy trong túi xách ra một cọc tiền toàn tờ năm trăm mới toanh, đặt vào bên trong rồi kéo vali ra ngoài.
Nhược Đồng sắc mặt đã tái nhợt cộng thêm thân thể có phần không khỏe, ngước nhìn người mẹ nói đi là đi của mình, cắn môi như muốn nói rồi lại thôi. Bạch Hy một tay nắm chặt lấy tay em trai, tay còn lại nắm lại đến nổi run bần bật, một cái nhìn cũng không thèm cho bà.
“Sau khi đến Trung tâm, sẽ có người lo cho bệnh của Nhược Đồng, con không cần phải suy nghĩ nhiều. Đến một ngày con đủ lớn, nhất định sẽ hiểu được nổi khổ của mẹ.” Nói xong lời đó, không quản Bạch Hy có nghe được hay không, bỏ qua ánh mắt của đứa con trai út, Liên Sương quay lưng bước nhanh ra khỏi nhà. Cả quá trình còn không thèm nhìn đến di ảnh người chồng đầu ấp tay gối với mình hơn mười năm qua
Những người hàng xóm thấy bà tuyệt tình như thế thì có vẻ không buông tha, hai ba người nối gót đi theo phía sau. Có người thì theo khuyên răn, một số còn lại chỉ theo để hóng chuyện. Cho đến khi nhìn thấy Liên Sương bước lên một chiếc xe hơi đậu trước cửa khu dân cư, thì mười miệng như một đều là lời mắng chửi.
“Hai đứa không cần phải buồn, cho dù đến Trung tâm đi nữa, dì Hoa vẫn sẽ thường xuyên đến thăm các con mà.” Người phụ nữ được gọi là dì Hoa ngồi xuống bên cạnh an ủi hai chị em, trong lòng không khỏi che giấu được sự thương cảm. Bản thân đã là mẹ của hai đứa con bà đương nhiên biết sự quan trọng của chúng, thật không hiểu vì sao người mẹ này lại như thế. Đã vậy thì thôi đi, sớm không đi, muộn cũng không đi, lại chọn ngay lúc người cha vừa mới qua đời lại bỏ đi. Đúng là quá thất đức đi mà!
Bạch Hy sau khi nghe được dì Hoa nói những lời đó, biết là bà thật tâm lo lắng cho hai chị em nên ngước mặt nhìn bà, cũng để lộ khuôn mặt lem luốc nước mắt của mình.
Bạch Hy năm nay chỉ mới hai mươi, cô hiện là sinh viên năm hai ngành Sư phạm mầm non của trường Đại học An Huy. Ngoài việc học trên trường, Bạch Hy còn nhận công việc làm thêm nhiều nơi, đến cả thời gian kết bạn cũng không có. Đứa em trai Bạch Nhược Đồng, từ lúc sinh ra đã được chẩn đoán mắc bệnh tim bẩm sinh. Bắt đầu từ lúc oe oe miệng khóc cho đến hiện tại, chưa bao giờ biết rời xa lọ thuốc khẩn cấp là gì. Nhưng ngược lại, đầu óc lại rất thông minh, suốt những năm đi học điều là sinh viên ưu tú của trường.
Chính vì thế Bạch Hy hận! Hận người cha không nói lời nào tự chủ rời khỏi hai chị em cô, hận hơn người mẹ tham phú phụ bần, bỏ đi trong lúc hai người đang cần người bên cạnh nhất. Trước khi cha cô kiệt sức vì làm việc, cả hai người họ đã không ít lần có những trận cãi nhau lớn nhỏ. Thật ra Bạch Hy cũng đã dự liệu trước điều này từ lâu, nhưng không ngờ lại ngay khoảnh khắc cha cô nằm xuống, người đàn bà đó lại tuyệt tình như thế.
Bạch Hy tự thề với lòng mình rằng, khoảnh khắc mẹ cô bước ra khỏi cánh cửa đó, cô và bà không còn bất kỳ mối quan hệ nào cả. Cho dù sau này cô có trưởng thành, dù không biết bản thân mình trở thành một người như thế nào, cả đời Bạch Hy cũng sẽ không tha thứ cho người phụ nữ đó.
Dì Hoa một bên luân phiên lau nước mắt cho hai chị em, một bên cũng không kìm được rơi nước mắt. Bạch Hy thấy thế thì lấy tay lau qua loa khuôn mặt mình, nắm tay dì Hoa, nói:
“Con sẽ nuôi Nhược Đồng, tụi con vẫn sẽ ở đây.”
Tuy cũng không muốn xa hai chị em, nhưng hai đứa trẻ con chưa đến tuổi ra xã hội làm sao bương chải được. Dì Hoa giọng điệu có chút lo lắng, khuyên răn: “Không nên làm thế, hai đứa làm sao tự lo được. Nhược Đồng còn phải điều trị bệnh, con còn phải tiếp tục đi học cơ mà.”
“Con không đi học nữa, con sẽ tìm việc làm, kiếm tiền lo cho cuộc sống của hai chị em và chữa bệnh cho Nhược Đồng.”