Chương 20 Thất vọng
Chu Hắc Minh nói sơ qua tình hình bệnh của Nhược Đồng cho Dương Hạo biết, Dương Hạo nghe xong lại vì người bạn tri kỷ của mình là thương tâm thay. Hắn luôn biết Chu Hắc Minh là người cứng đơ về chuyện tình cảm, bao nhiêu người vì anh mà khổ tâm suy nghĩ nhiều cách để tiếp cận. Nhưng Chu Hắc Minh từ đầu đến cuối chưa bao giờ để cho bọn họ có cơ hội.
Lần đầu tiên mở lòng mình chấp nhận một người, nhưng đã phải đối mặt với một tình yêu không trọn vẹn như thế. Nhưng Dương Hạo cũng có cái khó của hắn.
“Chuyện này không phải là mình không muốn giúp, mà là khó có thể giúp được.”
Lần đầu tiên Chu Hắc Minh mở miệng nhờ vả, mà hắn lại không có khả năng thực hiện, khỏi phải nói trong lòng Dương Hạo cảm thấy khó chịu như thế nào.
“Tại sao?” Hy vọng trước mắt đột nhiên tan biến, Chu Hắc Minh sao có thể bỏ qua được.
“Hai năm trước Y Dương thực hiện một cuộc phẫu thuật, nhưng không may người đó đã không qua được, mất ngay trong lúc phẫu thuật. Thời gian đó em ấy bị người nhà bệnh nhân làm phiền rất nhiều, hơn nữa, em ấy luôn nghĩ người đó có chuyện là do bản thân mình vô dụng, em ấy đã rất khổ tâm. Sau khi vụ việc đó được làm rõ, Y Dương hoàn toàn không có lỗi, nhưng cũng kể từ đó em ấy không thể bước vào phòng phẫu thuật thêm lần nào nữa.”
“Thì ra là như vậy.” Nếu chuyện là như thế, nói thật Chu Hắc Minh cũng không yên tâm để Nhược Đồng tham gia cuộc phẫu thuật đó. Nhưng tình hình hiện tại của Nhược Đồng, có lẽ không cho anh sự lựa chọn nào khác.
Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Chu Hắc Minh, Dương Hạo cũng không đành lòng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Mình sẽ thử nói chuyện với em ấy.”
“Được, cảm ơn cậu.”
Chu Hắc Minh và Dương Hạo vừa nói chuyện xong, đang trên đường lần nữa đi tìm hai người kia, chưa đi được mấy bước thì thấy Y Dương hấp tấp chạy tới. Dương Hạo đỡ lấy cậu, giúp cậu thuận khí, rồi hỏi có chuyện gì.
Chu Hắc Minh đứng bên cạnh tức tốc chạy đi khi chỉ mới nghe được ba chữ “Nhược Đồng ngất --”
Hai người còn lại nhanh chân theo sau Chu Hắc Minh. Trước cửa phòng phẫu thuật, Bạch Hy và Thanh Phi cũng đã có mặt ở đó. Thanh Phi chỉ mới từ bên ngoài mua đồ ăn về đã nghe có y tá nói với Bạch Hy là em trai cô đang được cấp cứu, Bạch Hy còn chưa nhìn rõ mặt Thanh Phi đã nhạy nhanh ra ngoài.
Không ai nói tiếng nào, chỉ có Y Dương mắt nhìn đèn đỏ trước cửa phòng cấp cứu, đôi môi cắn chặt lại. Tưởng đâu là đã quên, nhưng thật ra cậu vẫn không thể thích ứng đối với bầu không khí này thêm lần nào nữa. Nhược Đồng ở trước mặt cậu ngã xuống, mà cậu – một bác sĩ thì chỉ biết hoang mang gọi người đến giúp, vì đôi tay cậu đang bắt đầu run rẩy.
Bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, vẫn như thường lệ, nói những câu mà Chu Hắc Minh chỉ có thể nhận định là vô nghĩa. Vì nó không có ít gì cả, mà còn khiến tinh thần của người khác thêm căng thẳng mà thôi.
Sau khi dặn dò xong thì bác sĩ rời đi, Bạch Y Dương từ phía sau trong lúc mọi người không để ý đi theo ông ta. Dương Hạo không thể nào rời tầm mắt khỏi cậu cũng cùng cậu rời đi, vì hắn có chút suy đoán về việc tiếp theo cậu muốn làm.
Dương Hạo đến trước phòng làm việc của bác sĩ kia, cũng nhìn thấy Y Dương đi theo sau ông ta, nhưng anh chỉ đứng bên ngoài chờ cậu.
“Không ngờ lại có thể gặp anh ở đây đấy, bác sĩ Hạ.” Vị bác sĩ kia nói.
“Có chút việc nên đến đây, cũng không ngờ anh vẫn còn công tác ở đây đấy.”
“Ha ha, tôi bây giờ còn có thể đi đâu chứ, “nhà” mình vẫn hơn “nhà” người mà.”
Con người Bạch Y Dương hiện tại mới chính xác với sự miêu tả của người khác về anh. Một người nghiêm túc, chỉnh trang, chứ không phải là nũng nịu với bản tính trẻ con.
Bạch Y Dương từng muốn rời bỏ con người mình lúc trước, vì cậu sợ hoàn cảnh sẽ lại buộc bản thân nhớ lại những chuyện trong quá khứ. Cậu theo Dương Hạo ra nước ngoài, bỏ đi sự nghiệp đáng ngưỡng mộ và danh vị bác sĩ khiến ai cũng thán phục bởi tài năng. Vì đối với cậu, cuộc sống đó rất mệt mỏi, một lần bước vào cuộc chiến tranh giành mạng sống cho người khác, đều khiến đôi vai cậu nặng nề không thôi.
“Tôi muốn xem qua bệnh án của Nhược Đồng có được không?”
Đối với những bác sĩ khác có lẽ đây là một yêu cầu hết sức vô lý, hơn nữa Bạch Y Dương lại không phải là bác sĩ trực thuộc bệnh viện hay bất cứ bệnh viện nào khác. Việc tiết lộ bệnh án của bệnh nhân, không cần nói cũng biết là trái quy tắc.
Nhưng bác sĩ Hạ chỉ mất vài giây để suy nghĩ, rồi lấy một tập hồ sơ trong ngăn tủ ra, đưa qua cho cậu, nói:
“Tôi đã từng nói với Nhược Đồng, chỉ có người tên Bạch Y Dương mới có thể có khả năng cho cậu niềm hy vọng. Nhưng suốt thời gian qua tôi vẫn không sao tìm được cách liên lạc với cậu, trong lúc không ngờ nhất cậu lại xuất hiện. Đó cũng có thể gọi là cái duyên của hai người, và cũng là một chút hy vọng nhỏ nhoi cho cậu ấy.”
“Chỉ sợ sẽ làm ông thất vọng.”