Chương 6 Cô đơn
Chu Hắc Minh hiện tại là chủ tịch của tập đoàn Thiên Vượng, năm nay chỉ mới ba mươi hai tuổi, là một người đàn ông khiến những người đồng giới vừa ghen ghét vừa hâm mộ.
Quay lại mười năm trước, khi vừa từ nước ngoài về, có biết bao nhiêu người có địa vị muốn đưa con gái họ đến gần hắn. Nhưng Chu Hắc Minh từ đầu đến cuối chưa bao giờ để ý đến, hơn mười năm, chỉ có duy nhất một ý niệm là phải đưa Thiên Vượng trở thành một tập đoàn đỉnh cao.
Ai ai cũng khiếp sợ tính cách không sợ trời, không sợ đất của hắn. Bọn họ còn khiếp sợ hơn khi trong ngày đại thọ của ông nội Chu, dưới sự làm phiền của những người xung quanh. Chu Hắc Minh một đường bước lên sân khấu, đưa tay lấy luôn chiếc micro của người chủ trì bữa tiệc, dõng dạc một câu:
“Tôi không có hứng thú với phụ nữ, không cần làm nhiều trò!”
Chỉ một câu như thế, đánh gãy mọi đôi cánh muốn bay cao của mấy quý cô, tiểu thư quyền quý. Nhưng điều hay hơn cả, chính là cả dòng tộc nhà họ Chu, lại không ai có ý kiến hay là phản đối, hoặc là một chút ghét bỏ tượng trưng cũng không thấy.
Mọi người đều biết, pháp luật đã thông qua hôn nhân đồng giới hơn năm năm, nhưng đối với những gia tộc có truyền thống, bình thường đều sẽ không chấp nhận chuyện này. Vì họ cần con cháu để duy trì huyết thống, nên việc con cháu có bạn đời là nam, giống như một mũi dao đánh vào sợi dây huyết thống của dòng họ. Ai có mặt ở bữa tiệc ngày hôm đó, hoặc loáng thoáng nghe được tin tức kia, đều chỉ có một suy nghĩ chung nhất như thế.
Nhưng bọn họ lại không biết một chuyện, đối với nhà họ Chu, Chu Hắc Minh là độc nhất. Thường là việc hắn muốn làm, cho dù gia chủ mấy đời trước mà có sống dậy, cũng không ngăn cản nổi. Ông nội Chu hiện tại là người có quyền lớn nhất, nhưng cũng không nói gì, thì ai có thể mở miệng được chứ.
Sau ngày hôm đó, những người muốn dẫn con gái họ đến gặp Chu Hắc Minh, cũng biết điều ra rút lui. Một phần vì hắn đã nói là không có hứng thú với phụ nữ, đem họ đến cũng chẳng khác nào để chậu cây hay bức tượng ở đó, không có lợi ích gì. Một số người còn có suy nghĩ muốn đem con trai họ đến, nhưng sau đó cũng phải suy nghĩ lại.
Một là, bọn họ cũng muốn có con dâu, cho dù quyền lực, tiền tài của Chu Hắc Minh có nhiều như thế nào. Nhưng mang con trai mình đem gả sao? Chỉ nghĩ đến thôi cũng muốn dừng lại ngay rồi.
Điều thứ hai quan trọng hơn chính là, hai người nam thì không thể nào sinh con được, cho nên thứ có thể gắn kết bọn họ, chính là tình yêu chân chính. Mà đối với bọn họ, ai cũng có thể có tình cảm, nhưng ngoại trừ Chu Hắc Minh. Hắn chỉ có hợp đồng, công tác, hội nghị, làm gì có tình cảm, nên việc dựa vào điều đó để con trai họ tiếp cận được hắn, bảo cột nhà nở hoa bọn họ còn tin.
Cho đến hiện tại, Thiên Vượng đúng như ý hắn đã trở thành một tập đoàn rất lớn mạnh. Còn được vinh dự nằm trong danh sách mười doanh nghiệp lớn nhất cả nước, và xếp thứ 150 trong doanh nghiệp toàn cầu. Hiện tại đối với Chu Hắc Minh, ai cũng biết quy tắc làm việc của hắn là “hợp tác, mời vào, việc riêng, tiễn khách.”
“Đưa tôi quay lại công ty!” Chu Hắc Minh lạnh lùng nói, cũng không thèm để ý đến vẻ hứng thú của hắn.
“Giờ này rồi cậu còn muốn đến công ty, hôm nay không về nhà sao?” Sau khi nói câu đó, lại cảm thấy sống lưng hơi lạnh lạnh, liền thức thời khởi động xe, “Được rồi, được rồi, đang đi đây, thật không biết phải nói gì với người như cậu nữa. Tôi đang tò mò không biết có điều gì khiến cậu muốn về nhà hơn hay không?”
Chu Hắc Minh suốt cả quãng đường, mắt chỉ nhìn đăm đăm vào tài liệu trên tay, không thèm để ý đến Thanh Phi phía trước đang liên tục lảm nhảm.
Chu Hắc Minh và Thanh Phi quen nhau khi cả hai ở nước ngoài du học, trước ngày Chu Hắc Minh về nước, anh chỉ nói với Thanh Phi: “Tôi phải về nước, tiếp quản công ty và làm cho nó trở nên lớn mạnh, tôi cần người tài.”
Thế là ngày hôm sau, Thanh Phi đã tay xách nách mang hành lý đến trước cửa phòng ở của Chu Hắc Minh mà đợi. Cho dù ban đầu, Thanh Phi đã được giáo sư của hắn giới thiệu cho một nơi rất tốt, cha mẹ Thanh Phi cũng ở đây, nên khi quyết định đi hắn có lẽ đã phải bỏ rất nhiều thứ lại phía sau. Nhưng khi Chu Hắc Minh mở miệng, hắn đã không suy nghĩ nhiều, trong một đêm, gọi điện xin lỗi vị giáo sư kia, nói rõ ràng với cha mẹ, sau đó thu dọn hành lý cùng Chu Hắc Minh về nước.
Hiện tại mỗi lần nhìn thấy Thiên Vượng được vinh danh, Thanh Phi đều tự khen ngợi bản thân đã chọn đúng nơi, theo đúng người. Vì là thân hữu, nên trong công ty có lẽ chỉ có Thanh Phi dám nói chuyện suồng sã như thế với Chu Hắc Minh. Thanh Phi cũng trong lúc không hay biết, cũng đã trở thành một nhân vật huyền thoại trong Thiên Vượng từ lúc nào không hay.
Sau câu hỏi có gì khiến Chu Hắc Minh muốn về nhà không, người ngồi phía sau cũng rất nghiêm túc gấp tài liệu trên tay lại. Ngẫm nghĩ đôi chút lại trả lời một câu khiến Thanh Phi muốn câm họng luôn.
Khuôn mặt có phần hơi nghiêm trọng, lạnh lùng nói: “Hết đồ thay.”
Tới cửa công ty, bảo vệ trong phòng nhìn ra đầu óc vẫn còn mơ hồ, nhưng Chu Hắc Minh vừa từ ghế sau xe đi ra, người bảo vệ đã nhanh chóng tỉnh táo lại. Vội vàng chỉnh trang lại một chút, hấp tấp bấm nút mở cửa, nhưng cũng không qua khỏi mắt của Chu Hắc Minh được.
Đưa Chu Hắc Minh đến công ty, Thanh Phi cũng hết nhiệm vụ quay xe rời đi. Người bảo vệ bước đến định chào hỏi, thì đã bị ánh mắt sắc bén của Chu Hắc Minh đánh một đòn đứng hình.
Lướt ngang bảo vệ, để lại một câu: “Trừ nửa tháng lương.”, rồi thong thả đi vào công ty.
Người bảo vệ ngược lại có phần hơi vui mừng, cũng may là chỉ trừ lương chứ không bị đuổi việc. Tuy chỉ còn nửa tháng lương, nhưng tính ra vấn nhiều hơn một tháng lương lúc trước hắn làm phụ việc trong nhà bếp nhiều.
Bước vào phòng bảo vệ, nhanh chóng nốc một ngụm cà phê đắng đến trào nước mắt, còn dùng luôn nước lạnh tát thẳng lên mặt cho tỉnh. Đúng là bị kinh hãi lúc nửa đêm không phải ai cũng vượt qua được!
Chu Hắc Minh bước vào phòng làm việc tối đen, cạch một tiếng, đèn được mở lên. Bước lại bàn làm việc, để tài liệu lên bàn, nhưng hắn lại không có hứng làm việc. Đi đến cửa kính bên cạnh bàn làm việc, nhìn không gian rộng lớn bên ngoài chỉ còn những ánh đèn đường thấp thoáng.
Bất chợt một hình ảnh hẹn lên trong cảnh u tôi đó, những giọt mồ hôi rơi xuống đôi gò má tái nhợt, bóng dáng chậm rãi đi vào màn đêm.
“Nhược…Đồng sao? Cậu là ai vậy?”
Vì Chu Hắc Minh đang cảm nhận được sự khác lạ từ cơ thể mình, sự ngứa ngáy đến khó chịu, nhưng không phải do bên ngoài mà là bên trong lòng. Có thứ gì đó cứ cồn cào, thúc giục hắn làm chuyện gì đó, nhưng bản thân hắn lại không biết đó là chuyện gì.
Muốn biết thêm về người đó, muốn lại gần hơn nữa, muốn người đó biết thêm đến sự tồn tại của mình.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Chu Hắc Minh trong vô thức tự hỏi bản thân. Không có tinh thần làm việc, lại không muốn về nhà, Chu Hắc Minh lấy trong tủ bên cạnh ra một chai rượu, rồi nhâm nhi đợi trời sáng.