Chương 21 Ở nhà chờ chết
Vị bác sĩ không hề biết tình trạng của Bạch Y Dương, chỉ nói những lời thật lòng suy nghĩ mà không hề biết, tảng đá trong lòng cậu lại nặng thêm một ít. Nhìn từ trên xuống dưới một lượt, đôi mày Bạch Y Dương không kìm được cau chặt lại. Dù đã thấy được sức khỏe Nhược Đồng đã rất yếu, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến như thế.
Nếu như cậu còn là bác sĩ chữa trị, nhất định chỉ nói đúng một câu, “Ở nhà chờ chết!”, rồi thôi. Với thể trạng như thế này, việc để cậu tham gia một cuộc đại phẫu như thế là quá mạo hiểm.
Bạch Y Dương xem qua một lần rồi đưa lại cho bác sĩ.
“Cậu thấy thế nào?”
“Không có như thế nào hết.” Nói xong thì đứng lên đi thẳng ra ngoài, bỏ lại vị bác sĩ vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Trước khi trở về, Bạch Y Dương có đi xem qua tình trạng của Nhược Đồng, biết cậu đã không sao thì mới yên tâm cùng Dương Hạo rời khỏi bệnh viện.
Bên đây Nhược Đồng lại một lần nữa tỉnh dậy trong căn phòng quen thuộc, nhưng khác lần trước, có hơn sáu đôi mắt đang nhìn chăm chăm vào cậu đây kìa. Nhược Đồng khuôn mặt vô cùng có lỗi nhìn qua Bạch Hy và Chu Hắc Minh trước. Không nói tiếng nào đi ra ngoài lại còn khiến mọi người lo lắng, Nhược Đồng hiện tại lại không biết đối mặt với bọn họ thế nào.
Thanh Phi thấy không khí cứ im lặng như thế thì không hay, nên liều mạng mặc kệ một người là sếp một người là vợ, lên tiếng giải vây cho Nhược Đồng: “Hai người đừng có như thế nữa, ưu tiên bệnh nhân chút đi, Nhược Đồng cũng đâu có muốn như thế.”
“Lần sau muốn đi đâu hay làm gì đều phải nói với người khác, có nghe hay không?” Bạch Hy không nhịn được cũng lớn tiếng trách mắng vài câu.
“Em biết rồi.” Nhược Đồng thành thật nói.
Bạch Hy giao Nhược Đồng lại cho Chu Hắc Minh coi chừng, còn cô thì kêu Thanh Phi đưa mình về nhà hầm canh cho cậu.
Thanh Phi thì cảm thấy rất bình thường, chỉ có Chu Hắc Minh là hơi chấn động tâm lý một chút. Lần đầu tiên có người lớn tiếng bắt anh phải làm một chuyện gì đó, hơn nữa còn cảnh cáo nếu làm chiều theo Nhược Đồng làm những chuyện nguy hiểm, nhất định sẽ trừng trị anh.
Nhược Đồng thấy thái độ của Bạch Hy thì mỉm cười bất lực, cô quên mất người mình vừa lớn giọng phân công nhiệm vụ là người phê duyệt phiếu lương của cô rồi. Có lẽ sau khi nhớ lại mình vừa làm chuyện gì, Bạch Hy nhất định sẽ tự cảm thán bản thân đã quá dũng cảm.
“Chị em không có ở đây nữa, em có thể nói thật với anh mọi chuyện không?” Chu Hắc Minh ngồi xuống ghế bên cạnh giường bênh, nắm lấy đôi tay không có kim tiêm còn lại của cậu.
“Nói thật chuyện gì?” Nhược Đồng có dự cảm về một điều không hay.
“Tại sao em lại không đem thuốc khẩn cấp theo? Có phải cơ thể em đã xảy ra vấn đề gì không?”
Chu Hắc Minh là đang muốn Nhược Đồng nói ra hết mọi chuyện cậu đang giấu trong lòng với anh. Khi Nhược Đồng vừa ra khỏi phòng cấp cứu khi ngất xỉu trước trường học, Chu Hắc Minh đã túm lấy bác sĩ hỏi về tình trạng của cậu, và anh đã biết hết mọi chuyện. Đối với việc Nhược Đồng giấu anh là cơ thể cậu đã bắt đầu kháng thuốc, Chu Hắc Minh đã nắm rõ trong tay, cũng biết là vì lo anh sẽ đau khổ nên cậu mới làm như thế.
Nhưng điều anh mong muốn ở Nhược Đồng, chính là cậu có thể hoàn toàn đặt niềm tin vào anh, nói cho anh nghe mọi phiền muộn trong lòng cậu. Không cần phải vì bất cứ ai mà suy nghĩ, để rồi một mình đối mặt với những chuyện đáng sợ mà bản thân cậu dường như đã biết trước được.
Nhìn thấy ánh mắt thăm dò của anh, lại cộng thêm tính cách bá đạo vốn có, Nhược Đồng cũng nắm được chín phần là anh đã biết hết mọi chuyện. Và điều anh đang muốn nhất, chính là nghe chính miệng cậu thừa nhận và kể cho anh nghe tất cả.
“Buổi tối khi anh đưa thuốc cho em uống, ban đầu mọi chuyện vẫn bình thường, nhưng sau đó dạ dày em tự nhiên phát đau và bắt đầu nôn. Cứ tưởng là do ăn phải gì đó bậy bạ, nên em đã lấy thêm thuốc để uống, nhưng tình trạng vẫn lặp lại như thế. Cơ thể em. . . . .có lẽ không tiếp nhận được thuốc nữa.”
Chu Hắc Minh nghe cậu nói xong, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, đây mới chính là điều anh muốn cậu làm. Đó là nói cho anh nghe mọi chuyện mà cậu phải đối mặt.
Nhược Đồng đưa tay đặt lên lồng ngực mình, nhẹ giọng nói: “Lúc chưa biết đến bệnh tim là căn bệnh như thế nào, anh có biết em nghĩ gì không?”
“Vậy em nói anh nghe đi!” Chu Hắc Minh từ nắm tay chuyển sang đặt tay cậu áp lên má mình, một lòng vui sướng được lắng nghe tâm sự của cậu.
“Lúc đó em nghĩ, có lẽ vì bản thân chịu quá nhiều mất mát và tổn thương, nên trái tim không được khỏe. Vì thế em luôn cố gắng phải tỏ ra rằng mình vui vẻ, đối với mọi chuyện đều rất cao hứng, muốn đánh lừa giác quan của trái tim mình. Nhưng có lẽ từng vết thương mà nó phải nhận quá sâu nên phải cần rất nhiều thời gian để hồi phục. Hiện tại đã lớn, đã hiểu được cái gì là bệnh tim chân chính, đã hiểu được sự mất mác mà bản thân từng chịu, có bao nhiêu là nhỏ bé.”
“Anh ước gì bản thân có thể gặp được em sớm hơn, để em có thể chân chính cảm nhận sự vui vẻ, không cần phải cố gắng giả vờ nữa.” Chu Hắc Minh vừa nói vừa hôn nhẹ lên bàn tay Nhược Đồng.
“Từ từ bước vào con đường bế tắc là một trải nghiệm không hề vui vẻ chút nào. Em đã từng trách ông trời rất nhiều, luôn tự chất vấn bản thân mình rằng chưa bao giờ làm chuyện gì có hại cho người khác, cớ sao lại đối xử với em như thế. Nhưng hiện tại em đã hiểu, có lẽ vì sự may mắn của em đã dành hết cho việc gặp anh rồi. Em đang cảm thấy bản thân có bao nhiêu hạnh phúc, dường như là thu gom hết hạnh phúc của thiên hạ vào lòng rồi thì phải.” Nhược Đồng lần đầu tiên nói với Chu Hắc Minh cậu cảm thấy như thế nào. Nói ra một lần, trong lòng cả hai đều nhẹ nhõm.
“Em có muốn làm gì không?” Chu Hắc Minh hỏi.
“Anh không sợ chị em mắng anh sao?”
“Không sợ.”
“Em muốn làm nhiều thứ lắm, muốn nấu một bữa cơm thịnh soạn sau đó cùng nhau ăn, còn muốn thử vẽ một bức tranh về hoàng hôn. Quyển sách hôm qua vẫn còn mấy chục trang chưa đọc hết, bỏ quên ở thư phòng của anh rồi. Nghe nói gió biển rất khác biệt, nước biển cũng trong xanh hơn trên tivi nhiều, em cũng muốn ra đó một lần. Quá nhiều chuyện muốn làm, vậy làm sao bây giờ?”
Nhược Đồng không biết, khi nghe cậu nói ra những việc bản thân muốn làm, trong lòng anh như đã vỡ vụn ra từng mảnh rồi. Những việc mà Nhược Đồng muốn làm, đều là những việc mà người khác chỉ cần quơ tay một cái là thực hiện được. Người yêu của hắn, người hắn đã nhận định là tính mạng của mình, lại không thể làm được những chuyện đó hay sao?
Nhược Đồng thấy anh không lên tiếng, nhưng khuôn mặt lại tràn ngập sự bi thương thì rất lo lắng. Nhẹ lấy bàn tay bị anh nắm từ khi nãy, vuốt nhẹ lên gò má anh, từ trán xuống cầm đều bị Nhược Đồng chạm qua một lượt. Chu Hắc Minh ngược lại ngồi yên bất động, để mặc cho cậu muốn làm gì thì làm, nhưng anh lại đang rất tận hưởng.
Thấy cậu đã chơi xong, Chu Hắc Minh đứng dậy, khom người xuống đặt lên trán Nhược Đồng một nụ hôn, nói: “Nếu có nhiều việc muốn làm như thế, thì chúng ta cùng nhau thực hiện từng cái một, được không?”
Nhược Đồng tươi cười vui vẻ đồng ý với anh.
Bên ngoài phòng bệnh, bóng của một người in trên kính cửa, chần chừ giây lát rồi rời đi.