• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 12 Tình trạng bệnh
 
             “Chúng ta đi làm thủ tục xuất viện thôi!” Nhược Đồng vừa đứng dậy vươn vai vừa nói. Hai chân chợt dùng sức cũng có chút bủn rủn, nhưng trạng thái hiện tại của Nhược Đồng ngược lại tốt không còn chỗ nào để chê.  

             “Vẫn chưa được, tình trạng của em còn cần phải theo dõi thêm.” Chu Hắc Minh trực tiếp cự tuyệt.  

             Nhược Đồng sau khi nghe anh dứt khoát từ chối, rồi lại giảng giải thêm những lời phía sau thì không nói gì. Nhẹ buông lỏng cánh tay anh ra, tựa lưng vào ghế, ngửa mặt lên nhìn về phía bầu trời rộng lớn bên kia.   

             Lần này Chu Hắc Minh đã xác định rõ cảm xúc đó là gì?  

             Anh đã từng chứng kiền khuôn mặt này của Nhược Đồng khi cậu vừa mới tỉnh lại. Giống như linh hồn cậu đã thoát ra ngoài, ở tại đây chỉ còn lại thân xác sắp khô héo.   

             Chính là sự mất mác, là sự bất lực khi biết được bản thân có quyền lực cỡ nào cũng không mang cậu quay về được.  

             Nhìn đôi tay Nhược Đồng buông lỏng ra, cảm giác ấy càng xâm chiếm Chu Hắc Minh nhiều hơn nữa. Anh cảm thấy giống như Nhược Đồng đang dần rời khỏi vòng tay anh. Chu Hắc Minh bất chợt bóp chặt bàn tay lại, giữ lấy tay Nhược Đồng đang dần dần trượt xuống.  

             “Đừng buông tay anh ra.”  

             Nhược Đồng thật ra đang tìm lời nói hợp lý, cho việc cậu muốn xuất viện mà không làm bầu không khí trầm xuống. Lại đột nhiên nghe được câu nói của Chu Hắc Minh, Nhược Đồng nhanh chóng bị kéo về hiện thực.  

             Hai người lại bắt đầu chăm chú nhìn nhau, nhìn xem bản thân trong đôi mắt của người đối diện, thật sự rất hoàn mỹ.  

             Nhược Đồng đưa một bàn tay lên, vuốt theo đường sống mũi của Chu Nhược Minh, sau đó cứ đặt ngón tay mình lên đôi môi của anh, nói: “Vậy anh phải nắm tay em thật chặt, lúc mệt mỏi quá, em sẽ quên ai là người đang nắm bàn tay mình.”  

             Chu Hắc Minh mỉm cười dịu dàng, đứng lên ôm lấy Nhược Đồng vào lòng. Nhưng với tư thế hiện tại, lại là Nhược Đồng đang vùi đầu vào lồng ngực anh. Nhưng cậu nhanh chóng bị một câu nói của anh làm cho khuất phục.  

             “Anh luôn ở đây! Nếu em quên, anh sẽ nhắc em nhớ lại. Nếu em mệt mỏi, anh ở đây để em dựa vào, còn nếu em cảm thấy lạc lối, bất lực vì không tìm được con đường để thoát ra. Thì dừng lại ở đó là được, anh sẽ đi đến chỗ đó, đưa em về lại bên cạnh anh, có được không?”  

             “Được!”  

             Ngày hôm sau, Chu Hắc Minh sắc mặt đen thui đi làm thủ tục xuất viện cho Nhược Đồng. Buổi tối hôm qua, nhờ Bạch Hy và Thanh Phi tạo điều kiện thuận lợi, Chu Hắc Minh cuối cùng đã có thể danh chính ngôn thuận “đồng sàng cộng chẩm” với Nhược Đồng.   

             Nhược Đồng trong suốt cuộc nói chuyện, vẫn giữ nguyên ý định muốn xuất viện. Ban đầu Chu Hắc Minh vẫn là người trên cơ, nhưng cuối cùng Nhược Đồng lại nhẹ nhàng nói một câu khiến anh nhanh chóng bị thuyết phục.  

             Trong bóng tối của căn phòng, ánh trăng bên ngoài cửa sổ hắt vào bên trong một chút ánh sáng le lói. Giọng Nhược Đồng trầm trầm lên tiếng:  

             “Anh nói có lẽ ông trời thương cảm anh, cho anh cơ hội được gặp em phải không? Nhưng em thì nghĩ ngược lại, ông trời là đang thương cảm đối với em. Để em có thể trong khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại của mình, biết được tình yêu chân chính có mùi vị như thế nào.”  

             Chu Hắc Minh nghe cậu nói như vậy thì bật người dậy, nhìn chăm chăm vào cậu, nói: “Sao này không cho nói như thế nữa! Ai cũng không thể cướp em khỏi anh được, chỉ mình anh mới định đoạt được điều đó.”  

             Nhược Đồng ngược lại rất bình tĩnh, kéo anh nằm xuống, sau đó lại vòng tay anh ra sau đầu mình gối lên, cậu lại thuận lợi rúc vào lồng ngực của anh.  

             “Chuyện của em, em biết rõ hơn ai hết, cho dù là bác sĩ hay thần y từ đâu đến, cũng sẽ không hiểu bằng em. Nhưng em biết mình phải đối mặt với nó như thế nào, không phải là sự bi quan, cho rằng mình không còn bao nhiêu thời gian. Mà là sự trân trọng, vì bản thân không còn nhiều thời gian. Em từng nghe một ai đó nói, sống được bao nhiêu lâu, không phải là vấn đề, mà sống như thế nào, mới là chính yếu. Chính vì thế, em muốn khoảng thời gian còn lại của mình, phải thật sự đáng giá và đáng được trân trọng.”  

             Chu Hắc Minh cũng không nhớ mình đã trả lời cậu như thế nào, cũng không biết bản thân đã ngủ quên từ bao lâu. Chỉ biết khi anh thức dậy, thì Nhược Đồng đã chuẩn bị đồ đạt xong hết rồi, chỉ đợi làm xong thủ tục là lập tức chạy khỏi đây.  

             Chu Hắc Minh làm vẻ mặt bất đắc dĩ bị Nhược Đồng đẩy đi làm thủ tục, trong lúc đó thì bác sĩ điều trị đến tìm cậu nói chuyện.  

             Ông biết Nhược Đồng hiểu rõ được bệnh tình của mình, cũng biết được bản thân có ở đây hay không cũng không khác nhau mấy, nên nhất định sẽ muốn xuất viện. Bác sĩ đưa cho Nhược Đồng một lọ thuốc, nhìn nhãn dán quen thuộc bên trên, Nhược Đồng nhanh chóng bị đánh về nguyên hình.  

             Người khác xuất viện là vì bệnh tình đã khỏi hoặc đã thuyên giảm, còn cậu là không còn đường cứu cho nên mới rời khỏi đây. Ban đầu mỗi lần thấy đau thì chỉ cần uống một viên, sau đó là hai viên, hiện tại bác sĩ lại dặn cậu, nhiều hơn ba viên vẫn tốt. Nếu không nể mặt bác sĩ, sợ rằng khi nghe ông nói câu đó, cậu đã thẳng tay quăng hộp thuốc đi rồi.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK