Chương 25 Van xin tha thứ
Không cần phải nói cũng biết tiếp theo Liên Sương sẽ thê thảm như thế nào sau chuyện đó.
Chỉ khi Bạch Hy bắt gặp bà đang đứng bên đường rao bán từng bó rau, mới thấu hiểu được cái gì gọi là báo ứng. Cũng là lần đó, Bạch Hy dùng mười triệu mua lại một bó cải của bà, Liên Sương còn cảm ơn rối rít vì tưởng đâu là quý nhân đến giúp đỡ mình. Cho đến khi bà quay về căn nhà trọ nhỏ hẹp của mình cầm mười triệu ra xem, chỉ trong một khoảng khắc, tiếng khóc thê lương khiến người nghe cũng sầu thương thay vang lên từ xóm nghèo chật hẹp.
Tiếng Liên Sương bên trong phòng truyền ra bên ngoài, người xung quanh nghe được thì xì xào bàn tán.
“Xin lỗi, thật tình xin lỗi, ta không muốn như thế mà, thật sự không muốn như thế. Con ơi!” Đó chính là một trong những câu bọn họ nghe được nhiều nhất.
Sở dĩ Liên Sương khóc lóc rồi lại van xin tha thứ thê thảm như thế, là vì trong sấp tiền bà nhận được có một tờ ghi là, “Cầu cho một đời bình an.”. Cũng chính là năm đó khi rời đi, trong mười triệu bà để lại cho hai chị em, có một tờ tiền được chính bà viết lên câu đó.
Đến giờ phút này bà mới biết được người mình gặp ban sáng là Bạch Hy – con gái của bà. Một người mẹ như bà thật sự không xứng, chẳng những năm lần bảy lượt làm khó chính con ruột của mình, nhẫn tâm bỏ rơi hai người trong sự đau thương cùng cực. Thật sự không xứng!
Sau đêm tiếng khóc của sự hối hận đó vang lên, sau đó không còn ai gặp được Liên Sương nữa. Không ai biết bà trả nhà, dọn đi bao lâu, chỉ là không ai nghe hay thấy nhắc đến người phụ nữ ở trong căn phòng đó nữa.
Nhưng đó là chuyện của sau này. . . . .
Quay trở lại phòng bệnh của Nhược Đồng sau khi Liên Sương bị mang đi, không khí trong phòng. . . . .rất vi diệu. Ông nội Chu rất tự nhiên giới thiệu thân phận của bản thân, đồng thời xem như lần này là chính thức đến gặp cháu dâu, đem đến cho Nhược Đồng rất nhiều quà tặng.
Bạch Hy và Thanh Phi thấy bản thân không thích hợp ở đây lắm, nên sau khi Liên Sương bị kéo đi, cũng đã tìm cớ rời khỏi phòng. Chu Hắc Minh đem ghế dựa đến cho ông nội Chu ngồi, còn bản thân thì cùng Nhược Đồng ngồi trên nệm giường. Tuy trong tình huống gặp người lớn như thế thì không phải phép, nhưng xét đến tình hình sức khỏe của Nhược Đồng, ông nội Chu ngược lại không thấy có gì không đúng.
“Phẫu thuật sắp xếp đến đâu rồi?” Ông nội Chu lên tiếng trước.
“Hiện tại bên bệnh viện đã bắt đầu tiến hành họp bàn phương pháp, rất nhanh sẽ bắt đầu.” Chu Hắc Minh thay Nhược Đồng đang căng thẳng đến run cả tay bên cạnh trả lời.
Việc ông nội Chu đến nhìn cậu, anh vẫn chưa kịp nói. Nên khi nghe ông nội Chu giới thiệu thân phận, cho đến hiện tại Nhược Đồng vẫn chưa thả lỏng được. Dù biết rằng bản thân đã ở bên cạnh Chu Hắc Minh, thì thế nào cũng phải có lúc đến gặp người nhà của anh. Nhưng ngay lần đầu tiên đã gặp ngay bậc trưởng lão như thế này, thật sự rất căng thẳng đấy biết không.
“Khi nào phẫu thuật xong, sức khỏe ổn định thì đến dùng bữa cơm với ta, có được không?”
Nhược Đồng rất ngạc nhiên vì cách nói chuyện của ông nội Chu, hoàn toàn khác xa hình tượng khi nãy khi đứng trước Liên Sương. Cậu nhớ ông đã lạnh mặt dùng một cây gậy đánh thẳng lên bàn tay một người phụ nữ, chỉ vì bà ta dám chỉ vào ông. Nhưng hiện tại cậu lại cảm thấy không khí trong phòng rất tốt, sự run rẩy từ ban đầu cũng vì thế mà biến mất.
Lần này ngược lại không cần Chu Hắc Minh trả lời thay, Nhược Đồng mỉm cười vui vẻ nói: “Dạ được, con nhất định đến. Lẽ ra phải là con đến gặp ngài trước mới đúng, để ngài cất công đến đây một chuyến, lại còn thấy cảnh khó coi như thế. Con thật sự xin lỗi!”
“Là họa của ai thì người đó gánh, không cần phải tự gán bản thân vào cùng một giuộc với bọn người đó. Còn nữa, nếu đã là người yêu của Hắc Minh thì giống như nó gọi ta một tiếng ông nội là được rồi, không cần ngài này ngài kia khách sáo như thế.”
“Dạ. . . . .ông nội.”
“Ha ha, gọi ông nội nghe êm tai như thế, coi bộ em đã yêu thích anh từ lâu rồi thì phải.” Chu Hắc Minh bên cạnh đang trong tâm trạng vui vẻ không nhịn được chọc Nhược Đồng một chút.
“Không có, không có mà.” Nhược Đồng dùng tay đẩy nhẹ, nhỏ giọng phản đối lại anh.
“Cái thằng này thật là, rảnh rỗi lại đi trêu chọc người ta như thế.” Sau lại quay sang Nhược Đồng đang đỏ mặt bên cạnh, nói: “Nó có chọc nghẹo hay bắt nạt gì con thì cứ nói với ta, ta sẽ thay con giáo huấn nó được không?”
“Anh ấy không có bắt nạt con, không cần phạt ạ.”
Ông nội Chu nghe cậu nói thế thì vừa buồn cười, vừa cảm thấy khó tin trong lòng. Trong nhà họ Chu, Chu Hắc Minh là người có tính cách giống ông nhất, chính là cái tính hành xử không xem người, không xem việc. Khi làm việc gì đều so sánh mức độ thiệt hơn rồi mới ra tay, còn không thì cũng dùng không ích thủ đoạn để được như ý.
Cũng vì thế, ông nội Chu cho dù có giao hết sự nghiệp của gia tộc cho Chu Hắc Minh cũng chưa bao giờ cảm thấy lo lắng, rằng công sức bao năm của ông sẽ bị hủy. Thứ ông nội Chu lo lắng nhất chính là với tính cách của anh, sợ rằng đến cuối đời sẽ luôn một mình như thế.
Đơn giản vì ông nghĩ không có ai xứng đáng với Chu Hắc Minh, và cũng không có ai có thể khiến anh mở lòng. Nhưng khi thấy hình ảnh trước mắt, mọi sự lo lắng trước đó của ông lại giống như là một điều dư thừa. Vì đứa cháu đáng lo của ông, đang rất hạnh phúc rồi!
Hàn huyên đôi ba câu thì ông nội Chu cũng nói bản thân có việc rồi rời đi. Nhược Đồng từ khi nãy vẫn gáng sức mà gồng hiện tại lại mềm nhũn trong lòng Chu Hắc Minh, khỏi phải nói trước đó cậu đã căng thẳng như thế nào. Anh thấy thế thì không nhịn được cười đến run cả người, Nhược Đồng nhìn lên thấy anh cười thích ý như thế, nghĩ lại tình trạng của thân thì có chút giận dỗi.
Không kìm được có chút trẻ con liền chồm người lên dùng lực cắn một cái vào cằm của anh. Chu Hắc Minh đang cười đến đau cả bụng liền khựng lại vì hành động của Nhược Đồng, nhìn cậu có vẻ rất thích ý với sự trả đũa của mình, anh liền nói:
“Em có muốn biết cái giá phải trả cho hành động khi nãy là gì không?”
Nhược Đồng có cảm giác không hay liền vội tuột xuống giường định bỏ chạy, Chu Hắc Minh nhanh tay nắm cậu lại đặt dưới người mình. Mặc cho cậu nài nỉ xin tha, anh vẫn quyết định thực hiện trừng phạt với cậu. Kết quả là. . . . .
“Nhược Đồng, sao trên mặt em toàn là dấu răng thế?” Bạch Hy cùng Thanh Phi từ bên ngoài bước vào phòng, đập vào mắt lại là khuôn mặt toàn vết cắn của cậu.
Bạch Hy và Thanh Phi là một đôi đương nhiên hiểu dấu vết đó là từ đâu ra. Chỉ là cả hai có tưởng tượng như thế nào cũng không ra hình ảnh, Chu Hắc Minh đè Nhược Đồng xuống vừa gặm vừa cắn, nên mới “điếc không sợ súng” mà hỏi như thế.
Liếc nhìn người đàn ông đang vừa cười khoái trí vừa giúp cậu sắp xếp hành lí, Nhược Đồng vừa giận vừa uất ức nói: “ Dạ em bị chó cắn.”
Chu Hắc Minh, Bạch Hy và Thanh Phi đều đứng hình trước câu trả lời của Nhược Đồng.
Cách nghĩ của Bạch Hy: “Em trai thật gan dạ, dám mắng sếp là chó.”