Chương 13 Ở chung với anh đi
Chu Hắc Minh làm thủ tục xong, vừa về đến phòng bệnh của Nhược Đồng, cũng vừa lúc nghe được lời dặn dò của bác sĩ. Ông nhìn thấy Chu Hắc Minh cũng chỉ nói vài câu xã giao, rồi lại quay sang Nhược Đồng.
“Tôi có cái này, không biết có giúp được cho cậu không?”
Bác sĩ đưa cho Nhược Đồng một tấm danh thiếp, bên trên đề ba chữ “Bạch Y Dương” thật nổi bật. Chu Hắc Minh đưa mắt sang nhìn, cũng thấy được cái tên kia thì cảm thấy rất quen tai, giống như đã nghe được ở đâu vậy.
“Cái này là?” Nhược Đồng tỏ vẻ không hiểu.
“Người này là một bác sĩ chuyên về phẫu thuật tim, là người cực kỳ nổi tiếng trong ngành. Nhưng tính tình người này có hơi kỳ lạ, lúc trước anh ta công tác trong bệnh viện Lucas của Thành phố. Sau đó thì kết hôn, nghe đâu là cùng người kia ra nước ngoài định cư nên không làm việc ở bệnh viện nữa. Mấy hôm nay tôi cũng đã cố gắng tìm cách liên lạc với anh ta, nhưng rất tiếc là không thành công. Cậu có thể thử tìm xem, nếu nhờ người này, biết đâu lại tìm được.” Nói xong thì vị bác sĩ kia rời đi.
Sở dĩ bác sĩ nói như thế, là vì trong suốt khoảng thời gian Chu Hắc Minh ở đây, đã sản sinh ra không biết bao nhiêu truyền thuyết về anh. Gì mà có một đội người, ăn mặc như vệ sĩ đến đón, rồi còn có quản gia, người giúp việc đến đưa cơm. Rồi còn giơ tay hay búng tay gì đó là có thể san bằng một thành phố. Dù không biết là thật hay giả, nhưng Chu tổ tông này thật sự khiến người khác phải tránh xa mười mét.
Nhưng Chu Hắc Minh thì không như vậy, anh vẫn đang cố gắng nhớ xem mình đã nghe được cái tên “Bạch Y Dương” từ đâu.
Nhược Đồng tự mình quyết định xuất viện, Bạch Hy cũng không được cậu nói trước nên hiện tại vẫn đang làm ở công ty. Chu Hắc Minh đưa cậu về nhà, cũng nhờ cớ đem hành lý lên giúp cậu mà anh được thuận đường lên nhà tham quan.
Một người phụ nữ đứng trước cửa nhà hai người, trông bộ dạng có lẽ đã gõ cửa rất lâu, nhìn kỹ lại thì hóa ra là bà chủ nhà.
“Dì Lâm, có chuyện gì sao ạ?” Nhược Đồng bước tới gần, lên tiếng hỏi.
Việc Nhược Đồng nhập viện hầu như ai trong khu nhà cũng đều biết, ngoài trừ bà chủ nhà. Ngôi nhà của dì Lâm nằm rất xa nơi bà cho thuê, hàng tháng chỉ đúng ngày định kỳ đến thu tiền điện nước. Còn mấy việc ngoài lề như hư hỏng hay bảo trì gì đó, đều do cậu con trai cả lo liệu.
Nhược Đồng nhìn thấy bà thì theo phản xạ nhẩm tính lại thời gian đóng tiền nhà, nhưng theo tính toán của cậu thì đến tuần sau mới tới hạn. Lúc cả nhà cậu dọn về đây, cha cậu đã ký một bản hợp đồng thuê nhà trong vòng năm năm, nếu tính đến tuần sau thì đúng là vừa tròn năm năm.
Trước đó, Nhược Đồng và Bạch Hy đã tính toán sẽ rời khỏi đây, đến thuê một căn hộ khác gần nơi làm việc của Bạch Hy hơn. Nhưng cả hai chỉ mới nói qua loa thôi, cũng chưa tính toán kỹ, cũng vì chuyện của cậu mà kéo dài đến tận hôm nay.
Dì Lâm nhìn thấy Nhược Đồng từ bên ngoài đi về, thì vội vàng đi lại gần.
Thân hình bà to lớn, đeo thêm một cái túi xách, hơn nữa còn có thói quen hút thuốc lá, nhìn rất giống những chị đại đi thu tiền bảo kê ở mấy xóm trọ trong phim. Miệng lưỡi dì Lâm thì thô tục phải biết, vì ít học, ít nghe, nhưng đổi lại thì là một người rất nhân ái.
Khi nghe tin cha hai người mất, mẹ lại bỏ đi theo người khác, dì Lâm ngày hôm đó không có mặt, nhưng hôm sau lại âm thầm đến gặp Bạch Hy, nhét vào tay cô một số tiền. Miệng thì nói là tiền cúng cho cha hai người, nhưng lại đưa riêng cho Bạch Hy, còn bâng quơ dặn nhớ để dành lo cho em trai đi học, cơm canh trong nhà.
Chính vì thế, mặc kệ vẻ ngoài của bà như thế nào, mọi người trong khu ai cũng đều ít nhất một lần nhận được ân huệ từ bà.
“Con đi đâu mà sớm vậy, dì tưởng con đang ở trong nhà chứ.”
“À, hôm qua có chút chuyện ra ngoài, sáng nay mới tranh thủ về được ạ. Dì tìm tụi con có chuyện gì sao?”
“Nói ra thì cũng kì quá, nhưng là con thông cảm giùm dì. Chuyện là, lúc cha còn còn sống có nói với dì là năm sau sẽ dắt mấy đứa về quê, nên không gia hạn hợp đồng thuê nhà thêm nữa. Chính vì vậy, nên dì có hứa với bà chị dưới quê sẽ để lại căn hộ cho thằng con trai bả thuê, để nó học đại học gần đây đó. Nên là, dì muốn hỏi tụi con là có định. . . . .”
Cái này thật đúng là làm khó cho dì Lâm, trước đó thì kế hoạch đã định xong hết rồi, chỉ không ngờ cha của hai đứa nhỏ lại bạc mệnh như thế. Nhưng thằng kia thì vẫn thi đại học, vẫn dọn tới đây, bà cũng đã hứa với người ta xong xuôi hết rồi. Hiện tại cũng không cách nào mở miệng nói không được.
Hơn nữa, với hoàn cảnh của hai chị em họ Bạch này, sợ rằng cũng không trả nổi tiền thuê của cả năm. Ở đây dì Lâm cho thuê theo năm chứ không phải theo tháng, cho dù có vì thương tình mà giảm giá đi nữa, khu đất của bà nằm ở vùng đắc địa, rẻ lắm cũng tầm chục triệu. Cho nên, bà mới đến xem tình hình hai chị em trước, có gì còn có thể giúp đỡ, bà cũng không còn cách nào khác.
“Chuyện đó thì dì không cần khó xử đâu ạ, tụi con cũng định nói với dì đây. Chắc tụi con sẽ dọn đến chỗ khác gần nơi làm việc của chị con hơn, để thuận tiện một chút.”
Nghe thấy hai chị em cũng có ý không thuê nữa, sự áy náy của bà cũng giảm bớt được đôi phần. Dì Lâm trở lại là một con người hào sảng, vui vẻ nói: “Nếu vậy thì được rồi, hai đứa cứ từ từ mà thu dọn, tháng sau cháu dì mới dọn đến.”
“Dạ, cảm ơn dì ạ.”
Dì Lâm hỏi thăm chuyện trong nhà đôi chút, rồi rời đi, suốt cuộc nói chuyện cũng không để mắt đến người đàn ông cao lớn đứng phía sau. Cho đến khi rời đi, bà mới chợt nhớ ra hình như có người đi theo sau Nhược Đồng, nhưng cũng nhanh chóng bị bà bỏ ra phía sau.
Chu Hắc Minh xách theo đồ cùng Nhược Đồng đi vào bên trong nhà. Ấn tượng đầu tiên đối với nơi đây chính là. . . . .nhỏ, thứ hai chính là rất sách sẽ. Chỉ cần nhìn qua như thế, đủ biết hai chị em nhà này có cách sống rất quy tắc. Đến cả dép trong nhà cũng được phân ra, dép trong nhà bếp riêng, trong phòng khách rồi còn trong nhà tắm nữa.
Nhược Đồng chỉ chiếc ghế nho nhỏ trong phòng khách cho anh, còn mình thì đi vào nhà bếp tìm nước. Khi bước ra, lại bị bộ dạng của Chu Hắc Minh chọc cười.
Anh bình thường thì không biết cao hơn cậu bao nhiêu, nhưng mỗi lần bị Chu Hắc Minh ôm, đa số đều khiến cậu úp cả khuôn mặt vào ngực anh. Hiện tại nhìn tình cảnh trước mắt, Nhược Đồng đã biết được điều khác biệt giữa hai người là gì rồi.
Chu Hắc Minh ngồi dựa lưng trên ghế, hai chân thon dài đặt dưới sàn nhà, nhưng vì chiều cao có phần phát triển quá mức, đầu gối của anh thiếu điều đã cao đến đầu.
Nhìn trông rất ư là buồn cười!
Anh cũng không để ý tư thế của mình có gì bất thường, lặng im quan sát toàn bộ ngôi nhà. Nhìn thấy Nhược Đồng bưng nước ra thì đưa tay kéo cậu ngồi xuống bên cạnh mình.
“Hai người định dọn đến đâu?”
“Vốn dĩ định tìm một nơi gần công ty Bạch Hy đang làm, chị ấy rất hay tan ca, về tối quá mà lại đi xa thì không tốt. Nhưng chỉ mới tính thôi, còn chưa biết được, tối nay tụi em sẽ bàn lại sau.”
“Nếu không, anh có ý này.” Chu Hắc Minh đưa mắt liếc qua lại, nhìn bộ dạng có lẽ là đang âm thầm tính toán chuyện gì.
“Ý gì?” Nhược Đồng hỏi.
“Đến ở chung với anh đi!”