• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Dì Hoa nghe xong thì không khỏi đau lòng, một đứa con gái còn tuổi ăn tuổi học mà đã phải gánh vác trên vai trách nhiệm nặng nề như thế. Bà dù sao cũng chỉ là người ngoài cuộc, khuyên răn thế thôi chứ cũng không biết phải làm sao.  

             Hơn một năm trước, cả nhà Bạch Hy dọn đến khu dân cư này, còn là hàng xóm của nhà bà. Liên Sương nổi tiếng là một người mẹ chỉ biết son phấn, bài bạc, không lo lắng cho gia đình theo chức vị của một người mẹ thì thôi, đã thế còn hay từ bên ngoài mang họa về nhà. Một tuần có đến bốn ngày cả hai chị em đều phải sang nhà bà ăn cơm nhờ, cho đến khi người chị học được cách tự làm cơm, chứ còn người mẹ kia…xem như bỏ rồi.  

             Nhìn thấy ánh mắt kiên cường của Bạch Hy cùng đứa nhỏ Nhược Đồng nhu thuận bên cạnh, nếu nhà bà có đủ điều kiện nhất định sẽ mang hai đứa nhỏ về ở cùng.  

             “Có việc gì cũng phải sang bên cạnh tìm dì nghe con.”  

             “Dạ, cảm ơn dì Hoa.”  

             Những người hàng xóm khác cũng thay phiên nhau an ủi hai chị em, nhưng đến đêm thì ai cũng về nhà nấy. Bên trong ngôi nhà thuê nhỏ hẹp với hai phòng ngủ đơn giản, không biết vì sao hôm nay lại đột nhiên trở nên rộng rãi.   

             Bạch Hy nhìn qua em trai bên cạnh, khẽ mỉm cười, nói: “Từ nay chỉ còn hai chúng ta, hãy cùng nhau sống thật tốt nhé! Chị sẽ là cha, cũng là mẹ, chúng ta vẫn có một gia đình ở đây, có được không?”  

             Cô biết nếu đến Trung tâm, em trai nhất định sẽ được trị bệnh, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc, em trai cô sẽ chính thức trở thành trẻ mồ côi trong mắt người khác. Nó không phải điều gì xấu, nhưng cô không muốn như thế!   

             Bạch Hy tin bản thân có thể lo được cho Nhược Đồng, chẳng những có thể cho cậu học hành đàng hoàng, còn có thể chữa hết bệnh cho cậu.  

             “Em sẽ sống cùng chị!” Nhược Đồng đương nhiên hiểu được suy nghĩ của chị mình, nhưng thật ra không cần Bạch Hy nói, cậu vẫn sẽ luôn ủng hộ quyết định của cô. Chẳng những Bạch Hy lo lắng cho cậu, mà cậu cũng sẽ là chỗ dựa cho chị mình, hai người sẽ cùng nhau sống thật yên bình và hạnh phúc.  

             Bạch Hy đưa tay lên xoa đầu cậu, trong lòng quả quyết nhất định sẽ làm được những gì bản thân nói ngày hôm nay.  

             Hai người chia nhau ra dọn dẹp một chút căn nhà. Bạch Hy bước vào phòng của cha mẹ cô, thẳng tay quăng hết những thứ thuộc về Liên Sương vào một túi rác. Quần áo và đồ đạt của cha cô thì được Bạch Hy xếp gọn lại đặt vào vali, căn phòng chỉ trong vòng chưa đến nửa tiếng đã trống rỗng, như vị trí của người cha trong tim hai chị em cô vậy.  

             Vừa nhìn căn phòng sau khi dọn dẹp, Bạch Hy thở ra một hơi, tiếng chuông cửa bên ngoài đồng thời vang lên. Cô ra hiệu cho Nhược Đồng để mình mở cửa rồi đi ra ngoài, trước cửa có ba người phụ nữ đang đứng chờ, trên tay đều đồng thời bưng rất nhiều thứ.  

             “Cái này là…”  

             Dì Hoa mỉm cười dịu dàng, giải thích thay hai người còn lại: “Hôm nay hai chị em đã mệt mỏi rồi, mấy dì có nấu chút đồ ăn, hai đứa mang vô mà ăn. Ăn xong rồi thì cứ để đó, mai dì sẽ qua lấy giùm cả ba, không cần dọn rửa gì đâu. Đi ngủ một giấc, rồi bắt đầu ngày mới.”  

             Hai người còn lại bên ngoài cũng đồng lòng gật gật đầu.  

             “Vậy…con cám ơn mọi người rất nhiều. Tụi con sẽ ăn thật ngon và ngủ một giấc thật sảng khoái, sáng mai chúng ta cùng nhau tập thái cực quyền dưới sân có được không?”  

             “Ha ha, đã nói rồi nhé, con đừng có lừa mấy bà già này.”  

             Giúp Bạch Hy đặt đồ ăn lên bàn, cả ba người thấy được cô như thế thì cũng vui lây. Bạch Hy tạm biệt mấy dì xong, bước vào phòng nhìn một bàn đồ ăn được chen chúc nhau đặt trên bàn mà nước mắt rưng rưng.   

             “Có nhiều người thật lạ nhỉ? Là trách nhiệm của mình nhưng lại không làm, không liên quan gì đến nhưng lại rất thật tâm!”  

             Nhược Đồng từ trong phòng bước ra, cũng nghe được hết những người bên ngoài nói gì. Bước chầm chậm lại gần Bạch Hy, nhẹ nắm lấy tay áo cô giật nhẹ.  

             Bạch Hy bị đánh động, quay người ra sau lại nhìn thấy khuôn mặt đầy tâm sự của em trai, vỗ vỗ nhẹ lên đầu Nhược Đồng, nói: “Em có chuyện gì muốn nói với chị sao?”  

             “Chị à, em cũng không muốn đi học nữa…”  

             Bạch Hy nghe cậu nói thế nhưng ngược lại không tức giận, chỉ nhẹ giọng xác nhận: “Là thật sự?”  

             “Không phải.” Nhược Đồng thành thật trả lời.  

             Từ nhỏ đến lớn, Nhược Đồng đều được giáo dục rất tốt, cậu sẽ nhút nhát, có phần sợ hãi mọi thứ, nhưng tuyệt đối không bao giờ nói dối. Cho nên đối với chuyện vừa nói với Bạch Hy, muốn nghỉ học là thật, không muốn nghỉ học cũng là thật.  

             Cậu không muốn bản thân trở thành gánh nặng cho Bạch Hy, nếu cô không đi học nữa, tương lai nhất định sẽ bỏ lỡ rất nhiều thứ. Nhưng Nhược Đồng thật sự rất thích đi học, cậu có ước mơ trở thành một bác sĩ tài giỏi, nên con đường trước mắt rất quan trọng với cậu.  

             “Vậy thì không cần nghỉ.”  

             “Nhưng mà…”  

             Bạch Hy kéo Nhược Đồng ngồi xuống ghế, nắm lấy tay cậu, bắt cậu nhìn thẳng vào mình, nói:  

             “Nhược Đồng, em nghe chị nói. Chị không muốn đi học không phải vì gia đình ta khó khăn, mà vì điều đó hiện tại đã không cần thiết nữa. Vốn dĩ chị muốn trở thành một giáo viên dạy học, vì đó là sở thích, ước mơ của chị, cũng là nguyện vọng của cha. Nhưng bây giờ, người đã không còn nữa, chị cũng không còn niềm tin vào ước mơ đó nữa. Đó là điều chị muốn làm, là chị tự nguyện, không vì bất cứ người nào hay việc nào khác ảnh hưởng đến cả. Em hiểu được không? Không cần phải tự trách mình.”  

             Nghe hết được những điều Bạch Hy nói khiến Nhược Đồng đôi chút vơi đi sự khó chịu. Tuy vẫn có phần chưa thông suốt hết, nhưng cậu cũng không còn lời nào để phản biện lại, chỉ có thể theo sự sắp xếp của Bạch Hy.  

             * * *  

             Mấy năm sau sự kiện cha mất, mẹ bỏ đi của hai chị em họ Bạch.  

             Bạch Hy hiện tại cũng có một công việc văn phòng ổn định, lương tháng cũng nằm ở mức trung bình, tuy không dư dả vì nhưng vẫn đủ trang trải mọi việc.   

             Nhược Đồng hiện tại là sinh viên năm nhất khoa Y trường Đại học A. Ngoài giờ học, cậu còn giấu Bạch Hy đi phụ việc ở thư viện trường và làm bán thời gian ở một tiệm hoa. Những điều đó đương nhiên không thể cho Bạch Hy biết được, với tình trạng cơ thể Nhược Đồng, cô sẽ không để cậu làm những việc đó.  

             Chỉ mới vài năm, nhưng có rất nhiều việc đã thay đổi. Chỉ có duy nhất một chuyện, không chỉ khiến Bạch Hy và còn cả Nhược Đồng đều không khỏi lo lắng. Chính là về bệnh tình của cậu!  

             Trong vòng một năm, không biết số lần Nhược Đồng ngất xỉu đã lên đến hàng số mấy. Căn bệnh cứ chầm chậm ăn mòn sức khỏe và sự chịu đựng của cậu, nhiều đêm đau đến phát khóc vẫn không làm sao thuyên giảm được.   

             Bác sĩ nói trong thời gian sớm nhất phải làm phẫu thuật cho Nhược Đồng, nhưng với số tiền phải nói là rất lớn như thế, Bạch Hy thật sự không biết phải đào đâu ra. Nhược Đồng thì cứ luôn nói với cô rằng không sao, không có chuyện gì, mọi chuyện rồi sẽ ổn. Nhưng những khi nghe Nhược Đồng nói những điều như thế, càng khiến trong lòng cô không khỏi khó chịu. Sao cô phải có một đứa em hiểu chuyện như thế làm gì chứ!  

             Trong thời gian gần đây, Bạch Hy được một người đàn ông theo đuổi, anh ta còn là người rất có tiền. Khi biết được hoàn cảnh gia đình cô, không có chút gì gọi là ghét bỏ, ngược lại còn quan tâm cô hơn cả trước kia. Anh ta cũng được Bạch Hy giới thiệu với Nhược Đồng, hơn nữa người này còn hứa sẽ giúp cậu tìm trái tim phù hợp và tài trợ cả chi phí phẫu thuật.  

             Nhưng chính vì điều đó, khiến Nhược Đồng có phần e dè anh ta.   

             Vì sao? Vì anh ta quá tốt chứ sao nữa!  

             Một người đàn ông có tiền như thế, gia cảnh hay điều kiện đều dùng từ hoàn hảo để hình dung. Nhược Đồng không có ý hạ thấp Bạch Hy, nhưng hoàn cảnh gia đình cậu đã như thế, anh ta lại còn dây vào, còn ra tay lo hết mọi chuyện. Chính vì thế, cho dù có thể làm phẫu thuật, Nhược Đồng cũng đã nhiều lần từ chối. Vì cậu không muốn chị cậu phải mang một món nợ không có cách nào trả vì cậu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK