• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16 Người mẹ nhẫn tâm
 
             Chu Hắc minh đen mặt nhìn tập hồ sơ trên tay, chưa đầy hai giây đã đưa tay xé nát bản hợp đồng bên trong, lớn tiếng mắng: “Lương mấy người nhận được có phải là nhiều quá rồi phải không? Điều kiện như vậy mà cũng đồng ý, không thì mang công ty đi bán luôn cho rồi. Vô dụng!”  

             Thanh Phi ngồi bên cạnh cũng không biết nói gì, chỉ có thể nháy mắt ra hiệu cho người vừa mới đưa bản hợp đồng ngồi xuống. Sau đó tiềm cớ nói lái sang việc trang trí công ty. Chu Hắc Minh biết hắn đang cố gắng kìm anh lại nên cố ý nhắc đến việc liên quan đến Nhược Đồng, anh cũng không phụ lòng Thanh Phi, sắc mặt bình tĩnh lại thấy rõ.  

             Nhưng việc công tư xưa nay Chu Hắc Minh đều rất rõ ràng, hoàn toàn không vì cái cớ của Thanh Phi làm phân tâm. Anh chỉ vào người chịu trách nhiệm bản hợp đồng vừa rồi, nói: “Cậu đi tìm lão già này, sau đó nói với ông ta, Thiên Vượng không có khả năng hợp tác với công ty “tầm cỡ” của lão, hẹn lần sau vậy.”  

             Người kia biết Chu Hắc Minh không phải tức giận vì cách làm việc của cậu, mà là vì điều kiện bên công ty kia đưa ra quá ép người, nên nhẹ cả người.   

             Ở bên đây không khí thì căng thẳng, bên kia Nhược Đồng cũng không thoải mái gì nhiều. Thật ra hôm nay Nhược Đồng cũng không có tiết học, chỉ là cậu phải đến văn phòng để làm thủ tục bảo lưu kết quả. Đương nhiên cậu không hề nói chuyện đó cho Bạch Hy hay Chu Hắc Minh, vì không muốn họ phải lo lắng.  

             Nguyên nhân chính khiến Nhược Đồng muốn dừng học, thì phải bắt đầu từ buổi tối hôm qua. Khi Chu Hắc Minh đưa thuốc cho cậu uống, nhìn cậu uống thuốc xong anh đặt lên trán cậu một nụ hôn, chúc ngủ ngon và chèn góc chăn cẩn thận giúp cậu. Nhưng sau khi anh rời đi không lâu, Nhược Đồng cảm thấy cơ thể có phần khó chịu, có thứ gì đó như trực trào trong cổ họng.   

             Nhược Đồng tung chăn lên chạy vào nhà vệ sinh, cậu còn nhanh tay vặn vòi nước vì sợ Chu Hắc Minh phòng bên sẽ nghe được âm thanh từ phòng cậu. Nhược Đồng bắt đầu nôn từ khi vừa bước vào nhà vệ sinh, bao nhiêu thứ trong bao tử cậu đều theo dòng nước trôi đi mất, kể cả những viên thuốc vừa uống vào. Nhược Đồng sau khi bị dằn vặt một trận thì không còn sức để đứng lên, lồng ngực cũng vì một loạt những hành động khi nãy mà âm ỉ đau, cậu ngồi dựa lưng vào tường trong đầu chạy loạn nhiều suy nghĩ.  

             Không lẽ. . . . .cơ thể cậu bắt đầu không tiếp nhận được thuốc nữa?  

             Nhược Đồng run rẩy bước lại giường, nhẹ kéo ngăn tủ lấy ra hộp thuốc khi nãy cậu vừa uống, đổ ra tay ba viên, cầm lấy ly nước đầu giường uống vào.  m thầm chờ đợi phản ứng, quả nhiên không ngoài dự đoán, Nhược Đồng lại lần nữa không nhịn được nôn hết ra ngoài.  

             Sau khi thu xếp lại bản thân một chút, Nhược Đồng tắt vòi nước bước ra khỏi nhà vệ sinh. Sự tuyệt vọng hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt của cậu, sự xác nhận vừa rồi chẳng khác nào là giấy báo tử của người trên đã đưa đến trước mặt. Gần mười tám năm qua, chưa có ngày nào Nhược Đồng rời xa những viên thuốc đó, hiện tại cơ thể cậu lại sản sinh ra phản ứng phụ với nó.   

             Nhược Đồng ngồi xuống đệm giường, đôi mắt đã không kìm được tuôn trào hai dòng nước. Rõ ràng đã biết được bản thân không còn bao nhiều thời gian, nhưng khi thật sự đối mặt với điều đó, lại là hai tình huống khác nhau hoàn toàn. Cậu chỉ mới gặp được Chu Hắc Minh, vẫn còn đang bỡ ngỡ nhận lấy sự dịu dàng, yêu thương từ ai đó.   

             Không ngờ mọi chuyện lại đến nhanh như thế!  

             Ha ha, ông trời đúng là trêu người quá đáng, thật đủ tàn nhẫn.  

             Bước ra khỏi văn phòng trường, cầm trên tay giấy xác nhận bảo lưu kết quả, Nhược Đồng thở ra một hơi. Không vội về nhà, cậu đi sang khoa của Lâm Bình tìm hắn.  

             Suốt cả tuần rồi đều không thấy được hắn, cũng chưa nói lời tạm biệt chân chính, nghĩ đến những chuyện Lâm Bình vì cậu mà làm, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên đến nói với anh một tiếng. Đến trước phòng khoa của Lâm Bình, thấy được người bạn hay đi chung với hắn, hỏi ra thì mới biết được, Lâm Bình dạo gần đây khi hết tiết học liền đi về ngay. Bình thường còn tụ tập đôi chút với anh em, cả tuần vừa rồi còn không nói được một câu với hắn, chuông trường vừa reo là đã không thấy bóng người đâu rồi.  

             “Rốt cuộc là sao vậy?” Nhược Đồng không còn cách nào đành phải quay về, dù sao Lâm Bình cũng không có ở trường, đợi chờ làm chi nữa.  

             Nhược Đồng vừa đi tới gần trường học thì thấy một người rất quen thuộc đứng trước cổng trường, khiến cậu phải ngay lập tức quay người chạy nhanh vào trong. Nếu cậu nhìn không lầm thì đó chính là mẹ cậu, người đã nhẫn tâm bỏ hai chị em cậu trong ngày tang lễ của cha.  

             “Sao bà ta lại tới đây?” Nhược Đồng vừa hoảng hốt tìm chỗ trốn, vừa lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Hy. Cậu cũng không biết tại sao mình lại làm như thế nữa, cậu chỉ biết người đàn bà đó rất đáng sợ, cậu không muốn đối mặt với bà ta.  

             Bạch Hy đang cùng Thanh Phi ăn trưa thì nhận được điện thoại của Nhược Đồng. Thanh Phi ngồi bên cạnh mém xíu nữa bị Bạch Hy làm giật mình mà nuốt luôn cả lưỡi, chỉ thấy sau khi nghe điện thoại xong, cô đã vội vàng chạy ra khỏi công ty.   

             Việc khiến Bạch Hy lo lắng như thế phần nhiều là có liên quan đến Nhược Đồng, Thanh Phi cũng vội vàng chạy theo kéo cô lại. Trong lúc này mà hỏi có chuyện gì xảy ra thì thật tốn thời gian, hắn chỉ nói để hắn lấy xe rồi cả hai cùng rời đi. Theo hướng Bạch Hy chỉ, thẳng một đường chạy đến trường học của Nhược Đồng. Suốt cả quãng đường đi, Thanh Phi cũng có hỏi chuyện gì đã xảy ra, nếu là bệnh của Nhược Đồng thì anh có thể gọi cho bệnh viện chuẩn bị trước.   

             Nhưng Bạch Hy lại không cho hắn câu trả lời nào cả, chỉ luôn miệng lầm bầm, “Bà ấy sẽ mang Nhược Đồng đi, không được, không thể mang em ấy đi, tôi không cho phép.”  

             Thanh Phi suy đoán, “bà ấy” trong miệng Bạch Hy phần lớn có lẽ là người mẹ nhẫn tâm kia. Một bên đeo tai nghe lên, một bên bấm số gọi cho Chu Hắc Minh. Hai người bọn họ vẫn đang trong giờ làm việc, dù cho một người là chị hai, một người là bạn chí cốt, nhưng tính tình Chu Hắc Minh trước giờ đều không lẫn lộn cả hai.  

             Đừng nói chi Bạch Hy, Chu Hắc Minh nghe xong còn điên cuồng hơn cô, một bước phóng ra xe chỉ hận không thể mọc cánh bay đến chỗ cậu ngay lập tức. Nhược Đồng của anh đang hoảng sợ như thế nào mới gọi điện cầu cứu Bạch Hy.   

             Anh cũng đang vừa giận vừa ghen tỵ, rõ ràng hai người là người yêu của nhau, lại còn đang ở chung một nhà.   

             Vậy mà khi có chuyện cậu lại gọi cho chị gái là sao chứ? Phận nữ nhân yếu đuối vậy mà còn hữu dụng hơn anh sao?  

             Bạch Hy và Thanh Phi vừa đến cổng trường, không tốn nhiều sức đã nhìn thấy Liên Sương. Có lẽ bà cũng không biết làm sao để tìm Nhược Đồng, cho nên chỉ biết đứng ngoài cổng mà đợi, lấy vận may của mình ra cược.   

             Liên Sương nhìn thấy Bạch Hy thì không khỏi chột dạ. Vốn dĩ bà chỉ định lén đến gặp riêng Nhược Đồng để nói chút chuyện, nhưng giờ gặp Bạch Hy lại không biết phải mở lời như thế nào.  

             “Bà đến đây làm gì?” Bạch Hy không thèm nể mặt thân phận người mẹ của bà, ghét bỏ nói.  

             “Ta đến đưa Nhược Đồng đi.” Liên Sương chọn cách nói thẳng vì bà nghĩ không ai có quyền cản bà làm như thế, Nhược Đồng là do bà sinh ra, đương nhiên bà có quyền sắp đặt mọi chuyện của cậu.  

             “Bà lấy quyền gì mà đòi đưa Nhược Đồng đi. Liên Sương, cái ngày mà bà rời khỏi ngôi nhà đó, thì chúng ta đã không còn là gì của nhau nữa rồi. Bà cứ lo tận hưởng cuộc sống giàu sang của mình là được rồi, đừng làm phiền đến chúng tôi.”  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK